Chương trước
Chương sau
Hứa Nguyên ngượng ngùng một hồi: “Anh Lục đối xử với vợ mình thật tốt.”

“Trên đời này đều là thật lòng đổi lấy thật dạ.” Lục Cận Phong liếc nhìn bụng Hứa Nguyên: “Sắp sinh à?”

“Không phải, là thấy không khỏe nên vào bệnh viện giữ thai.” Hứa Nguyên cười khổ nói: “Phụ nữ mang thai không dễ dàng gì, cả ngày chờ đợi lo lắng.”

“Chồng cô đâu?”

“Chúng tôi… li hôn rồi.” Từ Nguyệt cụp mắt xuống, dáng vẻ buồn bã, nói: “Tôi không hạnh phúc như Tô Yên, gặp được một ông chồng tốt đến vậy, chồng tôi ngoại tình.”

Lục Cận Phong gật đầu: “Vậy cô thảm thật đấy.”

Hứa Nguyên: “…”

Đó không phải là những gì cô ta muốn nói.

“Á, đau bụng.” Vẻ mặt Hứa Nguyên đột nhiên trở lên đau đớn, một tay ôm bụng, tay kia túm lấy Lục Cận Phong, cố gắng nhân cơ hội ngã vào trong vòng tay của Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong lùi lại một bước, một y tá đi qua nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Hứa Nguyên: “Cô sao vậy? Không khỏe chỗ nào? Tôi dìu cô về phòng trước đã.”

Hứa Nguyên khó chịu vì bị y tá xen vào chuyện của mình, nhưng cô ta chỉ có thể nhịn xuống diễn tiếp: "Đau bụng."

Lục Cận Phong mở miệng: “Ý tá, làm phiên cô đưa cô đây về phòng bệnh, tôi đi gọi bác sĩ.”

Hứa Nguyên vừa nghe Lục Cận Phong không có ý định rời đi, cô ta lại càng "yếu ớt" dựa vào người cô y tá.

Y tá đưa được người về đến phòng bệnh, Lục Cận Phong cũng gọi bác sĩ đến làm điện tâm đồ, đo huyết áp, nghe nhịp tim của thai nhi, mọi thứ đều bình thường.

Bác sĩ nói: “Nằm giường nghỉ ngơi nhiều vào, bớt đi lại.”

Sau đó lại nói với y tá: “Chú ý nghe nhịp tim thai và đo huyết áp nhiều hơn.”

Lục Cận Phong vòng tay ôm ngực, dựa vào tường, vô cảm nhìn tất cả những thứ này.

Đợi bác sĩ và y tá đều đi rồi, Hứa Nguyên nói: “Vừa rồi cảm ơn anh Lục, tôi thấy đỡ nhiều rồi, có lẽ vừa rồi đứa bé đạp mạnh nên mới cảm thấy đau.”

Lục Cận Phong không nói lời nào, đứng thẳng người, đột nhiên đi về phía Hứa Nguyên, chậm rãi tới gần, một tay dựa vào đầu giường, sáp người…

Tim Hứa Nguyên đập nhanh, sắc mặt đỏ bừng, có chút thẹn thùng của thiếu nữ.

Vào lúc Hứa Nguyên còn tưởng Lục Cận Phong làm gì cô ta thì Lục Cận Phong, đột nhiên lên tiếng: “Vai cô có con sâu.”

Lục Cận Phong vỗ con sâu đi hộ Hứa Nguyên, thuận tay vo lấy một nắm tóc của Hứa Nguyên mà không hề để lại dấu vết.

Hứa Nguyên vừa nghe có sâu đã bị dọa giật cả mình, căn bản là không để ý đến động tác nhỏ của Lục Cận Phong.

Sau khi Lục Cận Phong lấy tóc xong, lập tức lùi lại hai bước, giữ khoảng cách: “Không còn sâu nữa rồi, cô Hứa, vừa rồi bác sĩ cũng đã dặn dò cô nghỉ ngơi nhiều nữa, vậy tôi không làm phiền cô nữa.”

Vừa nghe Lục Cận Phong muốn đi, Hứa Nguyên đã vội: “Anh Lục, tôi hơi đói, anh có thể mua cho tôi chút gì ăn được không?”

Yêu cầu này rất đường đột, nhưng Hứa Nguyên thực sự không biết phải làm thế nào để giữ Lục Cận Phong ở lại thêm một lúc nữa.

Hứa Nguyên càng làm như vậy, trong lòng Lục Cận Phong càng ngờ vực thêm vài phần.

“Tôi kêu y tá mua cho cô, phải rồi, cô còn muốn ăn gì nữa, tôi gọi ship đến cho cô?”

“Gì cũng được.”

“Được, vậy tôi sẽ gọi cho cô một suất cơm bò khoai tây, vợ tôi thường thích ăn món này, tôi cũng sẽ gọi thêm canh móng heo, vợ tôi cũng thích món này, cô ấy luôn nói phụ nữ nên ăn nhiều móng heo để bổ sung collagen.”

Lục Cận Phong mở miệng là “vợ tôi”, biểu cảm trên mặt Hứa Nguyên sắp không nhịn được nữa rồi.

Lục Cận Phong gọi ship xong thì rời đi, Hứa Nguyên cũng không còn lý do gì giữ người ta lại nữa.

Lục Cận Phong ra khỏi bệnh viện, Hạ Vũ đi ra từ chỗ bí mật: “Đại ca, sao rồi ạ?”

“Giờ cậu về nhà họ Tô một chuyến, nghĩ cách lấy mấy cọng tóc của cha vợ tôi, nhớ lấy, đừng để ông ấy nghi ngờ, sau đó, lấy mấy cọng tóc đó cùng đi làm giám định quan hệ cha con.”

Hạ Vũ cũng đã theo Lục Cận Phong nhiều năm như vậy, IQ chắc chắn là ổn, Lục Cận Phong vừa nói vậy, gã lập tức hiểu được ý của Lục Cận Phong.

Hạ Vũ khó mà tin được hỏi: “Đại ca, không lẽ Hứa Nguyên là con gái riêng của Tần Chấn Lâm?”

Lục Cận Phong: “…”

“Ngẫm lại cho thật kỹ đi, nhanh chóng làm cho xong chuyện này, tôi đi tìm Lãnh Phùng một chuyến.”

Nói rồi, Lục Cận Phong lái xe đi mất.

Hạ Vũ ngẫm lại mới hiểu ra, càng thêm chấn kinh.

Lẽ nào Hứa Nguyên là Tần Nhã Hân?

Tần Nhã Hân vậy mà chưa chết sao?

Ôi mẹ ơi, yêu quái ngàn năm nha, sức sống mạnh vãi, làm đến thế rồi còn chưa chết.

Hạ Vũ cầm tóc xong, vội đến nhà họ Tô.

Ngay sau khi Hạ Vũ rời đi, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ bóng tối đi ra, nhìn về hướng Hạ Vũ rời đi.

Hôm nay Lãnh Phùng trực ban, nhân tiện cũng nghiên cứu bản án của Tần Nhã Hân, chuẩn bị đến kho lưu trữ xem tư liệu, thì đồng nghiệp đi vào: “Đội trưởng Lãnh, tổng giám đốc Lục đến nói muốn tìm anh.”

Muộn vậy rồi, Lục Cận Phong đặc biệt đến cục tìm anh ta chắc chắn là có chuyện, Lãnh Phùng cũng không nấn ná, ra ngay.

Lục Cận Phong ngồi trong đại sảnh, trực tiếp nói rõ ý mình tìm đến: “Tần Nhã Hân xuất hiện rồi.”

“Ở đâu?”

“Cô ta dùng thân phận khác, cũng nên phẫu thuật thẩm mỹ thành gương mặt khác.” Lục Cận Phong nói: “Nếu tôi đoán không sai thì trận hỏa hoạn đó cũng là kế hoạch tỉ mỉ, để Tần Nhã Hân ve sầu thoát xác, tôi cho người đi làm giám định ADN rồi, có kết quả cái là bên anh hành động được ngay.”

Lãnh Phùng nghe xong, bội phục vài phần: “Tần Nhã Hân này thông minh thật, bên tôi sẽ phái người để ý kỹ, bên anh có kết quả là bên tôi bắt người ngay.”

Nói xong chuyện của Tần Nhã Hân, Lãnh Phùng hỏi: “Bên phía Vạn Nhất sao rồi?”

“IQ không bằng đứa bé ba tuổi, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có Lâu Doanh ở bên cậu ta cả ngày, tôi thấy cậu ta tốt lắm.”

“Không chữa khỏi được nữa à?”

“Chưa chắc!”

“Vậy còn được, cứ coi như về lại tuổi thơ, gần đây tôi bận, đợi bận xong bên này tôi sẽ đi thăm cậu ấy.” Lãnh Phùng: “Nghĩ thì có lẽ không đến mức nghiêm trọng, vừa tồi tôi còn thấy cô, chú trình show ân ái trên weibo.”

Lãnh Phùng và nhà họ Vạn có quan hệ thân thích, không phải cô chú ruột nhưng nếu dựa theo bối phận mà nói thì cũng nên gọi một tiếng cô, chú.

Lục Cận Phong có phần bội phục, nói: “Bọn họ thật sự nghĩ thông rồi.”

Lãnh Phùng cũng phục luôn: “Sức thừa nhận của cô chú không phải người thường có thể đạt được.”

Biệt thự nhà họ Tô.

Tô Duy mất mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh lại, Tô Yên bê một ít cháo nhạt cùng đồ ăn phụ.

“Tiểu Duy, ăn chút đã.”

Tô Duy đã không còn bị trói nữa, Tần Chấn Lâm được Lục Cận Phong nhờ vả, chỉ cần Tô Yên đi gặp Tô Duy là ông ta sẽ đi theo.

Tô Duy xoa xoa thái dương và nói: “Chị, em không đói, em muốn ra ngoài đi dạo.”

Không đợi Tô Yên mở lời, Tần Chấn Lâm đã trực tiếp đáp: “Không được, giờ con là nhân vật nguy hiểm, không thể ra ngoài được.”

Tô Duy liếc nhìn Tần Chấn Lâm, nói với Tô Yên: “Chị, bọn họ nói em có vấn đề, em thật sự không có vấn đề gì cả.”

“Ừ, nghe giọng điệu của em bây giờ, thì hẳn là tâm tình em bình ổn lại rồi.” Tô Yên kéo ghế đẩu ngồi xuống, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em nói cho chị biết, em cho người rót thứ gì vào người Lâu Doanh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.