Chương trước
Chương sau
Một cô gái trẻ mà có được một một cậu con trai lớn như vậy cũng thật là mới mẻ. Càng lúc càng có nhiều người đứng xem.

Vạn Nhất có chút sợ hãi, núp sau lưng Lâu Doanh, rụt rè: “Em sợ, em sợ.”

Một người nào đó trong đám đông nhìn thấy Vạn Nhất là một tên ngốc thì cười nhạo: “Hóa ra là một tên ngốc.”

“Trông đẹp trai như vậy, thật là đáng tiếc mà.”

“Trên cổ anh ta còn đeo một núm vú giả nữa kìa, vẫn còn chưa được cai sữa.”

“Xem ra có thực sự bị ngốc không hề nhẹ đâu.”

Tất cả mọi người ai nấy cũng đều gọi anh ta là đồ ngốc, Lâu Doanh tức giận: “Mấy người mới là đồ ngốc, ai nói thêm một câu nào nữa thử xem, đừng trách nắm đấm của bà đây không có mắt.”

Mọi người thấy vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lâu Doanh kéo Vạn Nhất rời đi: “Đi về với tôi.”

“Tôi còn muốn chơi cùng với bọn họ, tôi muốn chơi.” Vạn Nhất không nỡ rời đi, anh ta vừa mới làm quen với các bạn nhỏ mà.

Lâu Doanh nôn nóng, gầm lên: “Chơi cái khỉ gì, mọi người sẽ mắng anh là đồ ngốc đấy.”

“Chị dữ quá.”

Vạn Nhất sợ hãi bật khóc, ngồi chồm hổm trên mặt đất: “Em không đi, không đi, em sẽ không đi đâu.”

Lâu Doanh đỡ trán, muốn nổi điên lên, nếu như đổi thành là trước kia thay đổi cô ấy đã ra tay thẳng rồi, nhưng Vạn Nhất bây giờ lại đang bị ngốc, còn là vì cứu cô nên mới bị sét đánh trúng nên mới ngốc nữa.

Cô ấy kìm nén lửa giận trong lòng, Lâu Doanh ngồi xổm xuống, nở nụ cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Nhất ngoan, chị không có hung dữ với em, chị sẽ đưa em đến một nơi rất vui...”

Lúc này, Lâu Doanh thoáng nhìn thấy tấm biển quảng cáo bên cạnh, đó là quảng cáo từ một thủy cung.

Lâu Doanh nói: “Chị đưa em đi thủy cung có được không, ở đó có rất nhiều thứ thú vị đấy.”

Đây là lần đầu tiên Lâu Doanh nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, bản thân cô ấy còn cảm thấy mình sắp nổi da gà khắp nơi rồi.

“Thủy cung?” Vạn Nhất ngơ ngác, rồi lại tràn đầy tò mò, phấn khích vỗ tay: “Được đấy, được đấy, đi thủy cung đi.”

Lâu Doanh bắt taxi ở ven đường và đưa Vạn Nhất thẳng đến thủy cung.

Hôm nay không phải cuối tuần, trong thủy cung không có nhiều người, cũng không cần phải xếp hàng để mua vé.

Ở một nơi buồn tẻ như thủy cung, trước đây có đánh chết Lâu Doanh cũng sẽ không bao giờ đến.

Những con cá ở dưới nước có gì đáng xem đâu chứ?

Cô ấy đã từng lặn xuống đáy biển không biết bao nhiêu lần, có cái gì mà chưa từng thấy qua?

Vạn Nhất nhìn thấy con cá dưới nước thì lại rất thích thú, kéo Lâu Doanh đi khắp nơi xem.

Ngoài ra trong thủy cung còn có các buổi biểu diễn. Trong bể cá khổng lồ, có vài người đẹp tóc dài hóa trang thành nàng tiên cá nhảy múa dưới nước. Những con cá sặc sỡ bơi qua bơi lại xung quanh nàng tiên cá, tạo nên một cảnh tượng vô cung đẹp.

“Wow, chị ơi, nàng tiên cá kìa, đẹp quá.” Vạn Nhất vui vẻ bò trên mặt kính và nhìn ngắm.

Lâu Doanh bĩu môi: “Tôi thấy anh không hề ngốc. Nhìn thấy gái đẹp là đã không nhúc nhích rồi.”

Lâu Doanh không có hứng thú, nhưng vẫn kiên nhẫn cùng Vạn Nhất đi xem.

Vạn Nhất hưng phấn hỏi: “Chị tiên nữ, chị có thích nàng tiên cá không?”

Lâu Doanh không chút hứng thú, trả lời cho có lệ: “Thích.”

“Chị ơi, vậy chị thích con nào?” Vạn Nhất nhìn chằm chằm các nàng tiên cá dưới nước.

Sau đó, Lâu Doanh mới nhìn kỹ các mỹ nhân dưới nước và nói: “Xét theo ngoại hình mà nói, tất cả đều được.”

“Vậy thì chị thích kho hơn hay là hấp hơn?”

Lâu Doanh: “??”

Đây rõ ràng là một cuộc trò chuyện không cùng đài với nhau.

Vạn Nhất tỏ vẻ như đang chảy nước miếng, như thể anh ta thực sự nhìn thấy món ngon.

Còn Lâu Doanh lại cảm thấy mình giống một kẻ ngốc hơn.

Lâu Doanh chơi với Vạn Nhất cả ngày, cô ấy có cảm thấy như bị mình ép phải tương tác vậy.

Ví dụ, khi Vạn Nhất muốn đến sân chơi để ngồi lên con tàu cướp biển, Lâu Doanh phàn nàn: “Ấu trĩ, đừng đi.”

“Đi đi mà, đi đi mà!”

Vài phút sau!

Hai người ngồi trên tàu cướp biển, Vạn Nhất phấn khích vỗ tay và hét lên.

Lâu Doanh khuôn mặt không chút biểu cảm phối hợp theo, cũng hô lên vài lần: “A, sợ quá.”

Ví dụ như Vạn Nhất muốn đến nhà ma, Lâu Doanh khinh thường: “Trò con nít, không có hứng thú.”

“Đi đi mà, đi đi mà!”

Vài phút sau!

Hai người mua vé và vào ngôi nhà ma, Vạn Nhất sợ chết khiếp, suốt cả quá trình đều la hét, Lâu Doanh cảm thấy tai mình sắp muốn điếc luôn rồi.

Một con ma không đầu nhảy ra dọa, Vạn Nhất trực tiếp nhảy lên người Lâu Doanh, vòng tay qua cổ Lâu Doanh: “Chị ơi, em sợ.”

Lâu Doanh: “...”

Vài phút sau, Lâu Doanh vô cảm bước ra khỏi ngôi nhà ma, Vạn Nhất đu trên người cô ấy như một con chuột túi.

Những người qua đường tròn xoe mắt, ngày nay, đàn ông thì giống phụ nữ, phụ nữ lại giống đàn ông.

Lâu Doanh đã quen với ánh mắt kỳ lạ này, hoàn toàn miễn nhiễm rồi.

Vạn Nhất lại nhanh chóng quên đi chuyện ở ngôi nhà ma, bàn tay chỉ vào tàu lượn siêu tốc: “Chị ơi, em muốn chơi, em muốn chơi.”

Lâu Doanh trợn mắt: “Chị sợ lát nữa em sẽ sợ tè ra quần luôn đấy.”

“Chị ơi, đi thôi, em muốn chơi.” Vạn Nhất bày ra dáng vẻ nếu không đi chơi thì sẽ khóc.

Lâu Doanh bị đánh bại: “Đi thôi.”

Vài phút sau, hai người lại ngồi lên tàu lượn siêu tốc, Lâu Doanh thực sự không thể hứng thú nổi, những trò này đều quá ấu trĩ.

Bên tai toàn bộ đều là những tiếng la hét của du khách, dáng vẻ của Lâu Doanh như thể không còn lưu luyến gì với thế giới này, lấy bông gòn bịt lỗ tai lại.

Vạn Nhất không ngừng che mắt và la hét, sau khi ngồi xong thì đã trực tiếp nôn ra hết.

Đi chơi cả ngày, Lâu Doanh mệt như một chó và đưa Vạn Nhất cũng đang mệt mỏi như vậy trở lại bệnh viện.

Tô Yên mang đồ hầm đến bệnh viện nhưng không thấy Lâu Doanh và Vạn Nhất ở trong phòng bệnh, định gọi điện thoại cho Lâu Doanh thì thấy hai người bọn họ mệt mỏi trở về.

Vạn Nhất trông như sắp ngủ, đầu tựa vào vai Lâu Doanh, đôi mắt gần như sắp nhắm nghiền lại.

Tô Yên ngạc nhiên hỏi: “Hai người đi đâu vậy? Trông mệt mỏi đến mức độ như thế.”

Lâu Doanh thuận miệng trả lời: “Dẫn con trai đi chơi.”

Dẫn con trai đi chơi?

Tô Yên nhìn Vạn Nhất trên miệng vẫn còn đang ngậm núm vú giả, lập tức phản ứng lại.

Vốn dĩ, việc Vạn Nhất đã bị sét đánh thành một kẻ ngốc là một chuyện rất đáng buồn, nhưng nhìn cách hai người bọn họ chơi đùa với nhau, thật sự khiến người ta không thể nào buồn bã được.

Mí mắt Vạn Nhất đang đấu tranh: “Chị ơi, em đói rồi.”

Khuôn mặt của Lâu Doanh rất vô tình hỏi: “Uống sữa hay ăn cơm?”

Vạn Nhất cười rạng rỡ: “Uống sữa.”

“Lên giường ngồi đi, chị sẽ đi pha sữa bột cho em.” Lâu Doanh đã dần dần thích nghi với hiện thực mình đang nuôi một đứa “con trai” này rồi.

Vạn Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống, Lâu Doanh thành thạo pha sữa bột rồi nhét vào cho Vạn Nhất: “Uống đi.”

Vạn Nhất mừng rỡ ôm bình sữa nằm xuống uống, uống xong thì lăn ra ngủ.

Tô Yên: “...”

Vậy mà cũng được à?

Lâu Doanh mệt mỏi gục xuống ghế sô pha nói: “Chị ơi, chị mang món gì ngon cho em thế, em sắp chết đói mất rồi.”

“Đều là đồ ăn yêu thích của em.” Tô Yên bưng hết những món ăn, đồ hầm cô mang đến ra.

Lâu Doanh thực sự rất đói nên ăn ngấu nghiến.

Tô Yên hỏi: “Cha mẹ của Vạn Nhất đâu?”

“Bọn họ giao con trai của mình cho em rồi bỏ đi mất.” Lâu Doanh phàn nàn: “Chị, đây là lần đầu tiên em thấy một bậc cha mẹ thoải mái như vậy, cũng không sợ em sẽ dẫn con trai của bọn họ đi mất.”

Tô Yên cười nói: “Nếu như em định định dẫn đi, e rằng bọn họ còn thầm vui mừng nữa kìa. Không phải là tự nhiên nhặt được một đứa con dâu hời sao.”

“Phụt!”

Lâu Doanh phun ra một bàn đấy cơm: “Chị ơi, chị nói như vậy, em đột nhiên cảm thấy đây là một cái bẫy. Chị nghĩ họ đang có ý định gì?”

“Chị không biết.” Tô Yên liếc nhìn Vạn Nhất đang ngủ say, rồi nói: “Bây giờ người còn đang bị ngốc, em cũng không buông tay được, nếu như ngốc cả đời thì e rằng em cũng phải nuôi cả đời đấy.

Lâu Doanh ngẩng đầu lên và than vãn: “Ông trời ơi, mau giáng cho tôi một tia sét bổ tôi ra luôn đi.”

“Đừng than vãn nữa, tôi đã nhờ anh Xa làm kiểm tra cho em rồi.”

Lâu Doanh nhìn thấy hai món ăn trên bàn đều là gan heo, lập tức hiểu được ý đồ của Tô Yên.

Đây đều là để bổ sung máu cho cô ấy, cô ấy sắp bị lấy máu nữa rồi.

“Chị ơi, nếu còn rút nữa, em không bị tên khốn Tô Duy đó hại chết, e rằng sẽ bị mất máu nhiều rồi chết mất.”

“Vậy nên em phải ăn nhiều gan heo để bổ máu lại.” Tô Yên híp mắt cười nói: “Một giờ sau, anh Xa sẽ đến khám cho Tiểu Duy, rồi sẽ đến lấy máu em.”

“Lấy đi, lấy đi.” Lâu Doanh cũng biết Tô Yên là vì muốn tốt cho cô ấy.

Một giờ sau, Xa Thành Nghị đến lấy máu cho Lâu Doanh, rồi than oán: “Này, mọi người không thể cho tôi có được một kỳ nghỉ dài hạn sao? Tôi chỉ mới nghỉ được có vài ngày và lại bị buộc phải làm thêm giờ.”

Lục Cận Phong đi tới cùng với anh ta: “Tăng lương cho cậu.”

Xa Thành Nghị hài lòng: “Câu này có lương tâm đấy, nửa giờ nữa đến lấy kết quả.”

Lâu Doanh đã đi khám bác sĩ nhiều lần rồi nhưng không tìm ra vấn đề gì, cô ấy cũng không nghĩ mình có vấn đề gì, sau khi lấy máu cô ấy đi nghỉ ngơi, cũng không hề để tâm đến chuyện đó.

Nửa giờ sau, Tô Yên được Xa Thành Nghị gọi đến, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc nói: “Chị dâu, tình hình sức khỏe của Lâu Doanh rất tệ, trong có thể của cô ấy có một loại virus hiếm gặp, nếu không phát hiện kịp thời thì không đầy ba tháng nữa, Lâu Doanh sẽ biến mất không một tiếng động.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.