Chương trước
Chương sau
Suốt cả ngày Tô Yên chưa ăn uống gì đàng hoàng, cô thật sự đói bụng rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn Lục Cận Phong cười: “Ông xã thân yêu, buổi tối chuẩn bị đưa em đi ăn món gì ngon vậy?”

“Hôm nay ngoan vậy sao?” Lục Cận Phong nhếch khóe môi, không kìm được mà đưa tay ra nhéo mặt Tô Yên, nói: “Làn da của bà xã thật mềm, tối nay ông xã đưa em đi ăn đồ ăn Pháp.”

“Đều nghe ông xã hết.” Tô Yên được khen đến nở gan nở ruột, sờ sờ mặt của mình: “Da em thực sự tốt như vậy sao?”

Nói rồi, Tô Yên mở cái gương trên nóc xe ra soi một chút, trong lòng rất vui.

“Em như thế này mà đi ra ngoài, mọi người đều sẽ tưởng em là sinh viên đại học ha.”

“Điều đó là tất nhiên rồi.” Lục Cận Phong lái xe vững vàng, nói: “Đúng rồi, cái người tên là Hứa Nguyên ban nãy ấy, bớt tiếp xúc với cô ta đi.”

“Ơ?” Tô Yên hỏi: “Ông xã có ý kiến gì sao?”

Lục Cận Phong cũng không nói rõ được, chỉ nói hai chữ: “Cảm giác.”

Tô Yên hiểu ra, gật đầu: “Em sẽ có chừng mực.”

Rất nhanh xe đã đến nhà hàng.

Hai vợ chồng sống những ngày tháng của riêng hai người, đồ ăn Pháp lại thêm một chai rượu vang, như thể đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết vậy.

Vẻ mặt Tô Yên hạnh phúc nói: “Lục Cận Phong, kiếp trước em nhất định đã giải cứu cả dải ngân hà, nên kiếp này mới có thể gặp được một người như anh.”

“Cái miệng nhỏ thật ngọt ngào.”

Lục Cận Phong nhéo mặt Tô Yên, ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng của Tô Yên, trong lòng rung động, cúi người, hôn một cái nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.

“Thật là ngọt.”

Tô Yên: “...”

Nhịp tim cô đột nhiên tăng lên, gò má cũng có chút nóng lên.

Tô Yên ngại ngùng nói: “Bên cạnh còn có người đó.”

Hai người ăn ở trong nhà hàng, khách khứa cũng không ít, cứ hai ba người một nhóm, đa số đều là các cặp tình nhân đi cùng nhau.

Thực sự có người nhìn về phía hai người Tô Yên, trong mắt mang theo ánh nhìn hâm mộ, có người còn lặng lẽ chụp ảnh hai người hôn nhau.

Lục Cận Phong nhìn Tô Yên đang thẹn thùng, ánh mắt dịu dàng: “Ăn nhiều một chút.”

Tô Yên cúi đầu, không ngừng ăn đồ ăn.

“Dạo gần đây anh có vẻ rất bận!”

Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm.

“Ừ, công ty đang vận hành vài hạng mục, vậy nên có hơi bận.” Giọng nói của Lục Cận Phong khá dịu dàng: “Bận rộn thêm vài năm nữa, trách nhiệm nặng nề này có thể giao cho con của chúng ta rồi, thiên phú của Hạ Phi rất tốt, ông Tiết và các giáo viên trên đảo đều khen ngợi không ngớt.”

“Vậy Tiểu Vũ thì sao?”

Tô Yên thực sự rất nhớ hai người con trai của mình.

“Tiểu Vũ...” Lục Cận Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Thằng bé rất giỏi trên phương diện chơi khăm người khác, các giáo viên trên đảo, có chút khổ sở vì nó.”

Tô Yên cười cười, trước mắt dường như đã hiện ra cảnh tượng Hạ Vũ Mặc nghịch ngợm, tinh quái, trêu chọc người khác.

“Em lại có chút mong đợi xem bé ba, bé tư lớn thêm một chút nữa sẽ như thế nào, sẽ thành thục vững vàng giống như Hạ Phi, hay sẽ tinh quái nghịch ngợm giống như Tiểu Vũ.”

“Anh càng kỳ vọng vào con gái của chúng ta, nhất định sẽ là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.”

Tô Yên lườm Lục Cận Phong một cái: “Em thấy anh muốn con gái đến phát điên rồi, cái bụng lâu như thế rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, em thấy ấy mà, nhà họ Lục các anh thực sự không có số sinh con gái.”

“Anh không tin vào số mệnh.” Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Tô Yên: “Anh cảm thấy là do chúng ta chưa đủ cố gắng, tối nay tiếp tục kế hoạch sinh con thôi.”

“!” Tô Yên im lặng ăn cơm, chân cô bây giờ còn đang mềm nhũn ra.

Hai người ăn xong rồi thanh toán, Lục Cận Phong đi vào nhà vệ sinh, Tô Yên đi ra bên ngoài nhà hàng đợi.

Một người đàn ông đã uống say thất tha thất thểu bước ra khỏi một phòng riêng.

“Cậu Sở, cậu uống nhiều rồi, cẩn thận.”

“Không sao, tôi chưa uống nhiều.”

Thân hình của Sở Hướng Nam loạng choạng đi ra phía ngoài cửa, Tô Yên đứng ở cửa đợi Lục Cận Phong, Sở Hướng Nam lảo đảo rồi trực tiếp đâm vào cô.

“Xin lỗi, uống nhiều rồi...” Sở Hướng Nam nấc lên vì rượu, lời còn chưa nói xong, khi nhìn rõ là Tô Yên, bất chợt ngẩn người một lúc, kích động đến mức hai tay nắm chặt lấy vai Tô Yên: “Tiểu Yên, sao em lại ở đây, thật trùng hợp, hôm nay em thật đẹp.”

Ánh mắt Sở Hướng Nam mơ mơ màng màng, Tô Yên trước mặt ở trong mắt anh ta có một cái gì đó rất khác biệt.

“Bỏ cái móng heo của anh ra.” Tô Yên không hề nể mặt.

“Tiểu Yên, đừng như thế, anh hối hận rồi, anh biết anh sai rồi.” Sở Hướng Nam thay đổi phong cách cố chấp và tự đại trước đây, đột nhiên thừa nhận lỗi lầm trước mặt Tô Yên: “Tiểu Yên, anh rất hối hận vì lúc đầu đã làm sai, bây giờ anh đã phải chịu báo ứng rồi, cưới về một con hổ cái, trước đây anh cảm thấy Tô Vân đã đủ phiền rồi, đến khi cưới Vạn Linh San mới biết, đó mới là một con hổ cái không hơn không kém, chưa làm gì đã đánh đập mắng mỏ anh, em xem, chỗ này, chỗ này, đều là cô ta đánh anh.”

Sở Hướng Nam vén tay áo lên cho Tô Yên xem vết thương trên người mình, thật sự là có, vết thương mới vết thương cũ đều có.

Chỉ duy nhất trên mặt không có.

Sở Hướng Nam càng nói càng muốn khóc, những vết thương này của anh ta lộ ra, người xem xung quanh náo động một trận.

Mới chỉ nghe nói đàn ông bạo hành phụ nữ, còn đàn ông bị phụ nữ bạo hành đến mức như thế này, thật hiếm thấy.

Tô Yên cũng khá bất ngờ, âm thầm cho Vạn Linh San một like, quả thật rất hay.

Sở Hướng Nam đây là uống nhiều rồi, đang phát tiết.

Trong lòng anh ta khó chịu, ấm ức, ân hận.

Tô Yên không thông cảm chút nào: “Đây là lựa chọn của bản thân anh, không trách được người khác.”

“Đúng, là anh đáng đời, không giấu gì em, người thừa kế của nhà họ Sở là anh đây chỉ là một vật trang trí mà thôi, lại thêm Vạn Linh San đè đầu cưỡi cổ, anh không thể trở mình. Anh là một người đàn ông mà, một người đàn ông đội trời đạp đất.” Sở Hướng Nam nói rồi, nước mắt nước mũi đầm đìa, kể khổ với Tô Yên: “Ban ngày em cũng thấy rồi đấy, một chút chuyện nhỏ thôi cũng trở mặt, cô ta có nhà họ Vạn chống lưng, anh ấm ức lắm.”

Tô Yên cười giễu cợt một tiếng: “Tôi tặng anh hai chữ, đáng đời.”

“Đúng, là anh đáng đời, bỏ một người phụ nữ tốt như vậy, khăng khăng cưới về một mẫu dạ xoa, Vạn Linh San quản lý anh quá khắt khe, anh sắp ngạt thở mất rồi.” Sở Hướng Nam ôm đầu có chút suy sụp, sự đau khổ rất rõ ràng dễ thấy.

Những người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, cười nhạo.

“Đây chính là hậu quả của việc trèo cao kết hôn với nhà giàu, chỉ là phong cảnh trước mắt mà thôi.”

“Loại người này không đáng để thương hại, không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm.”

“Mọi người có biết vợ trước của anh ta không, bây giờ là cô chủ của tập đoàn Chu thị, trước đây thấy người ta gặp nạn thì một chân đá người ta đi, chẳng mấy chốc đã quyến rũ cô chủ nhà họ Vạn rồi.”

“Không có lương tâm.”

“Xứng đáng nhận quả báo.”

Sở Hướng Nam cũng coi như người của công chúng, đã từng tham dự không ít hoạt động, đã từng tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí, mọi người cũng biết rất rõ.

Hai nhà Sở, Vạn liên hôn, cũng rất ồn ào náo nhiệt, đũng quần của Sở Hướng Nam đã bị rách vào đúng ngày cưới, cũng trở thành trò cười trong lúc rảnh rỗi của mọi người rất lâu sau đó.

Bị chế giễu, châm biếm, Sở Hướng Nam đã quen với việc đó rồi, anh ta đã sai lại càng sai hơn, kích động quá mức mà túm chặt lấy tay của Tô Yên.

“Tiểu Yên, anh hối hận rồi, chúng ta có thể làm lại từ đầu không, anh phát hiện người anh yêu nhất vẫn là em.”

Tô Yên nghe đến mức đau đầu: “Bỏ ra.”

Tô Yên đã nổi giận rồi.

Sở Hướng Nam không buông tay, lôi kéo Tô Yên: “Anh thật sự yêu em mà, giữa biết bao nhiêu người phụ nữ, người anh yêu nhất chính là em, trước đây là do anh quá tự phụ, Tiểu Yên, chúng ta làm lại từ đầu có được không.”

“Tôi đếm ba tiếng, một, hai...”

“Tiểu Yên, cái gì anh cũng có thể cho em...”

“Ba!”

Tiếng cuối cùng rơi xuống, động tác của Tô Yên nhanh nhẹn gọn gàng, trực tiếp một chân đá anh ta vào trong cái đài phun nước bên cạnh.

Một tiếng ùm, Sở Hướng Nam rơi xuống nước, cả người đều bị ướt nhẹp.

“Anh cứ ở trong đó cho tỉnh rượu đi.”

Nước không sâu, Sở Hướng Nam vùng vẫy hai cái rồi đứng lên, nước chỉ ngập đến đầu gối của anh ta.

Cảnh bị đạp xuống nước này, thật là giống như lịch sử được lặp lại.

Lúc đầu Tô Yên cũng đã từng một chân đạp anh ta xuống biển.

Tô Yên phủi tay, xe của Lục Cận Phong đi đến, cô không nói lời nào, trực tiếp mở cửa rồi lên xe.

Sở Hướng Nam đứng trong đài phun nước, không phục mà đập vào mặt nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.

Sau khi xe chạy, Lục Cận Phong nhăn mày hỏi: “Anh ta lại quấy rối em à?”

“Say rượu thôi, không cần để ý.” Tô Yên không đặt Sở Hướng Nam vào trong mắt.

Lục Cận Phong càng không thèm quan tâm tới Sở Hướng Nam, nói: “Yên Yên, ban nãy mới nhận được một tin tức, Tần Nhã Hân có thể vẫn chưa chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.