Vạn Nhất liếc nhìn Lâu Doanh từ khóe mắt, ý cười trên môi càng rõ, giả cờ điềm nhiên như không giật mạnh cổ áo xuống.
Phần thịt trắng lóa trên ngực lộ ra ngoài nhiều hơn.
Làn da trắng bóc đó khiến người khác muốn sở thử xem có cảm giác thế nào.
Mấy người Bạch Phi Minh, Hạ Vũ, Hạ Huy, Vệ Long Vệ Hải đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vạn Nhất.
Vạn Nhất cười: “Hơi nóng!”
Giữa trời tối, gió lạnh thổi đến, nóng ở chỗ nào?
Nóng hả?
Nóng hả?
Không nóng.
Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh: “Cậu cũng nóng hả? Mặt hơi đỏ.”
“Lửa than với ánh đèn hắt lên, làm gì có đỏ.” Lâu Doanh không tự nhiên sờ mặt, quả nhiên rất nóng.
Vân Nhất chính xác là một yêu tinh, lại dám quyến rũ cô ta.
Bạch Phi Minh quen biết Lâu Doanh nhiều năm như vậy, còn không hiểu tính của Lâu Doanh sao?
Cô ta không vạch trần, tiếp tục ăn đồ nướng uống rượu.
“Có cần nướng chút đồ cầm qua cho chị cậu không?”
Lâu Doanh thuận miệng nói: “Không cần, chị ấy muốn ăn thịt, anh rể đã tự mình mang tới rồi, làm gì sẽ ăn thịt ở đây nữa, nói không chừng hai người họ còn đang ăn thịt.”
Âm thanh của Lâu Doanh không to không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người nghe thấy.
Mọi người: “…”
Khụ khụ!
Mọi người đều giả vờ kho khụ để hóa giải bầu không khí xấu hổ.
Cũng chỉ có Lâu Doanh mới dám nói những đậm chất sắc tình như vậy.
Bọn họ đều là những tên đàn ông độc thân đó.
Lâu Doanh để rượu hoa quả xuống, quét mắt một lượt đám người: “Giả vờ cái gì mà giả vờ, điều này thì có gì xấu hổ chứ, cũng không phải đứa trẻ lên ba, đều là người trưởng thành hết rồi.”
Hạ Vũ giơ tay: “Tôi độc thân.”
Hạ Huy: “Tôi cũng độc thân.”
Vệ Long đỏ mặt: “Tôi còn chưa chạm vào tay còn gái bao giờ.”
Vệ Hải: “Tôi sẽ bị đỏ mặt khi nói chuyện với con gái.”
Lâu Doanh bối rối: “Vậy tại sao cậu nói chuyện với tôi không đỏ mặt?”
Vệ Hải thành thật trả lời: “Tôi thật sự không nhận thức được cô là con gái, tôi vẫn luôn coi cô là anh em.”
Lâu Doanh: “…”
Phụt!
Vạn Nhất trực tiếp phun rượu ra.
Bạch Phi Minh cũng bị sặc rượu hoa quả.
Đêm tối, nhân tài liên tục xuất hiện.
Lâu Doanh ánh mắt sắc bén nhìn Vạn Nhất, cười lạnh: “Quả nhiên là anh em tốt.”
Vệ hải cho rằng Lâu Doanh đang khen mình: “Ừm, mọi người đều là anh em tốt, nào, mọi người cùng nhau uống.”
Mọi người: “…”
Quả là nhân tài mà.
Vạn Nhất tưởng rằng Lâu Doanh sẽ tức giận bỏ đi, không ngờ Lâu Doanh thật sự cầm chai rượu cạn với Vệ Hải: “Anh em tốt, uống.”
Vạn Nhất vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Khác biệt giữa đối đãi cũng thật lớn.
Vạn Nhất liếc nhìn thùng rượu, lại xách lên vài chai đặt trên bàn: “Mọi người vui vẻ uống, đây đều là kho bí mật của tôi.”
Bạch Phi Minh nhìn Vạn Nhất đầy ẩn ý, rượu hoa quả này thật sự không hề nặng, so với nước ngọt không khác là mấy,
Cô ta nhất thời không hiểu được dụng ý của Vạn Nhất.
Nếu như muốn chuốc say Lâu Doanh, có lẽ phải chọn loại nồng độ cao, tại sao lại chọn loại rượu hoa quả không thể say được chứ?
Ở ngoài vườn, mọi người cùng nhau vui vẻ ăn thịt uống rượu.
Trong phòng, cũng tràn đầy mập mờ không kém.
Tô Yên vừa vào phòng, Lục Cận Phong đã không chờ được nữa mà lập tức chỉnh đốn.
“Ông đây đã nhịn em rất lâu rồi.”
Giọng nói trầm khàn lộ ra vẻ mê hoặc vô tận.
Đây là tiết tấu muốn ăn no một bữa.
Quả thật.
Lục Cận Phong đã nhịn cả đường rồi.
Miếng thịt này đã nên ăn từ lúc ở trên đảo rồi, vậy mà vẫn kéo dài đến bây giờ.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, anh nhịn đủ lâu rồi.
Không ăn ngon lành một bữa, làm sao xứng đáng với bản thân.
Tô Yên rất phối hợp, lúc mấu chốt cuối cùng cô đột nhiên hoảng loạn nói: “Lục Cận Phong, đợi đã, anh còn chưa đeo cái kia…”
Lời còn chưa nói xong, thì đã không còn kịp nữa.
“Sinh thêm một đứa con gái nữa.”
Tô Yên: “…”
Miệng của đàn ông, quả nhiên lừa người.
Lúc trước nói không sinh nữa, bây giờ lại muốn con gái.
Lục Cận Phong nằm ở bên cạnh, bộ dáng trịnh trọng nói: “Con trai sẽ hoàn toàn đứng về phía em, anh nhất định muốn một đứa con gái, sau này lúc cãi nhau, còn có người giúp đỡ, không đến mức phải vật lộn một mình.
Lời nói này khi nghe cảm thấy có chút… trẻ con.
Tô Yên dở khóc dở cười, dịch chuyển vị trí, nằm trên cánh tay của Lục Cận Phong: “Ở nhà là thoải mái nhất.”
Tô Yên nhớ ra một chuyện: “Mùa hè Tiểu Vũ ở trên đảo có an toàn không? Người của Vương Bài đã mai phục trên đảo rồi.”
“Không sao, gián điệp đã được trừ khử rồi.” Lục Cận Phong châm một điếu thuốc, nói: “Tối hôm đó hai chúng ta cãi nhau, ngay lập tức đã phát hiện tin tức trong nhà đã có người liên lạc ra bên ngoài.
Hai mắt Tô Yên căng ra: “Vì thế… tối hôm đó là anh cố tình cãi nhau với em?”
Lục Cận Phong gảy tàn thuốc: “Một nửa là đúng, em quả thật thiếu đòn.”
“Nói gì vậy, nghĩ kĩ đi rồi hẵng nói chuyện.” Tô Yên giả vờ tức giận, bóp cổ Lục Cận Phong: “ Nói lại lần nữa xem.”
Lục Cận Phong dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Tô Yên, hôn cô một cái nói: “Anh nói em, thiếu đòn.”
Nói xong anh xoay người áp Tô Yên dưới thân: “Cần chỉnh đốn thêm lần nữa.”
“Lục Cận Phong, anh ăn vậy có tiêu hóa nổi không?” Tô Yên cười đáp: “Cẩn thận sắt mài thành kim.”
“Thời thanh niên không mài, già rồi sẽ không mài nổi nữa.”
Quả nhiên, vợ chồng cãi nhau, đều là… làm hòa ở trên giường.
Đám người đang ăn đồ nước ở trong vườn, cũng đợi đến khi trời hửng sáng mới quay về phòng ngủ.
Quả nửa đêm, Lâu Doanh tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc đi qua phòng của Vạn Nhất, cửa không khóa, cô ta mơ hồ đi vào.
Trong phòng rất tối, nhưng các phòng ở biệt thự này đang bày trí gần giống nhau, dựa vào cảm giác là có thể tìm được giường ở đâu.
Lâu Doanh nằm lên giường, cô ta kéo chăn nói: “Phi Minh, chia cho tớ một nửa chăn với, tớ uống hơi nhiều rượu, đau đầu.”
Trong đêm, Vạn Nhất lộ ra nụ cười thích thú: “Đây là giường của tôi, phòng của tôi.”
Lâu Doanh lập tức xoay người, đôi mắt làm quen với bóng tối, đại khái có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương: “Ôi đệt, Phi Minh, sao cậu biến thành đàn ông rồi.”
Lâu Doanh vươn tay sờ ngực: “Phẳng rồi.”
Nhưng mà cảm giác tiếp xúc thật thích.
Vạn Nhất tóm tay cô ta, ghé sát tai cô mê hoặc nói: “Rượu tối nay thế nào?”
“Hậu vị có chút nặng, uống say rồi, đầu hơi choáng.” Lâu Doanh ôm mặt Vạn Nhất: “Gà luộc, có phải anh lại hạ gì vào trong rượu rồi không, nóng quá.”
“Hử?”
Vạn Nhất cười cười: “Một lúc nữa sẽ hết nóng.”
…
Ngày hôm sau.
Trời tờ mờ sáng.
Lâu Doanh chân không lén lút quay về phòng mình.
Thấy Bạch Phi Minh vẫn ngủ, cô ta nhẹ nhàng chui vào ổ, còn chưa nằm xuống, Bạch Phi Minh đã mở miệng: “Đây là lại ăn bữa khuya?”
Lâu Doanh: “…”
“Phi Minh, cậu tỉnh rồi.”
“Ừ.” Bạch Phi Minh ngồi dậy: “Từ lúc nửa đêm cậu rời đi, tớ đã không ngủ tiếp, đến phòng bếp sao?”
Lâu Doanh làm sao có thể giấu được Bạch Phi Minh, chỉ có thể thành thật khai: “Uống say rồi, vào nhầm phòng.”
Bạch Phi Minh mặt không buổi cảm lột trần cô ta: “Rượu đó không khác nước ngọt là mấy, cậu uống một thùng còn không sao, cậu còn có thể uống say? Cậu chính là rượu không say người, người say rượu!”
“Hi hi!” Lâu Doanh cười đùa: “Phi Minh, cậu tin tớ, thật sự là uống say, bây giờ đầu vẫn còn choáng.”
“Tớ thấy cậu là ăn khuya nhiều quá, no rồi.” Bạch Phi Minh khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn cô ta: “Cậu đã ăn người ta mấy lần rồi, còn mượn cớ uống say để giở thói lưu manh, cũng không chịu trách nhiệm, quan hệ của hai người là sao?”
Lâu Doanh liếm môi: “Chỉ là có hơi thèm cơ thể anh ta, nhưng mà để tớ lấy anh ta á, thật sự là tớ không làm được.”
Bạch Phi Minh tổng kết bằng một câu: “Gái tồi.”
“Phi Minh, sống là phải hưởng thụ, chúng ta thế là gọi là biết sống, tận hưởng lạc thú trước mắt, nghĩ nhiều như vậy làm gì, kết hôn có tốt như vậy không? Làm gì có chuyện nam nữ làm chuyện đó xong, là nhất định phải kết hôn chứ? Cậu nhìn mẹ tớ xe, nhìn Lệ Quốc Minh xem, có các tiền lệ bày ra đó, làm sao tớ phải nhảy xuống mồ chôn của hôn nhân chứ?”
Lâu Doanh nắm tay, nói: “Tớ quyết định rồi, chỉ cần Gà luộc trung thành với tớ, tớ có thể che chở anh ta cả đời.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]