Vạn Nhất xoa cằm, suy nghĩ nói: “Người của Vương Bài chắc chỉ muốn lợi dụng Tô Duy lấy trộm bàn đồ mà thôi, sau đó họ nhờ đó lên đảo lấy cắp bí mật của Ám Dạ chúng ta, thậm chí là diệt sạch tận gốc chúng ta, đại ca đã đề phòng rất cẩn thận, sớm chuẩn bị ra hai kế hoạch thích hợp, sau khi giải quyết xong đám người Hùng Sư với Vương Bài, không chừng sẽ khiến đại ca của Vương Bài là Hắc Ưng thẹn quá hóa giận, cảm thấy Tô Duy vô dụng nên đã giết chết cậu ta.”
Vạn Nhất nói, cảm thất rất có đạo lý tự vỗ tay cái bốp khen mình: “Chắc chắn không sai đâu, ha ha, tôi thật quá thông minh mà.”
Xa Thành Nghị cũng cảm thấy có lý, nhìn về phía Hạ Phi: “Vậy cha của nhóc cũng nghĩ như thế chứ?”
Hạ Phi làm một vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói: “Cha nói với tôi là tôi giỏi hơn ông ấy, sóng Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng cậu xảy ra chuyện có thể là bị diệt khẩu.”
“Vậy cha của nhóc làm sao không giải thích rõ ràng với mẹ của nhóc chứ, lại muốn cãi nhau với mẹ nhóc, muốn tìm đường chết à?”
“Đàn ông mà, sẽ có mấy ngày tâm trạng không tốt.” Hạ Phi xua tay: “Hai người đừng có lo, có thể cha tôi đang muốn thừa dịp này mà tranh thủ lấy lại địa vị ở gia đình chăng? Trong khoảng thời gian ngắn này mẹ vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện của cậu, mà đoạn thời gian này cha cũng sẽ có được sự tin tưởng của mẹ, cãi nhau hay xung đột một chút cũng là chuyện rất bình thường.”
Trạng thái và tâm lý này, làm hai ông chú ở đây muốn bái lạy.
Xa Thành Nghị với Vạn Nhất liếc mắt nhìn nhau: “Vậy chúng tôi về phòng ngủ được chưa?”
Vạn Nhất vội kéo dài khoảng cách: “Ai ngủ với cậu, ai ngủ phòng đó đừng có làm xấu sự trong sạch của tôi.”
Xa Thành Nghị: “?”
Xa Thành Nghị cười lạnh: “Đang tự chế nhạo mình à? Một người bị phụ nữ đánh gục như cậu còn có cái gì là trong sạch, đúng hơn là trong sạch cũng mất rồi, cậu còn chưa chịu công bố chính thức à?”
Vạn Nhất im lặng quay đầu đi: “…”
Đúng là thằng bạn xấu xa.
Chuyên lựa chỗ đau của người ta mà đạp lên.
Ba người Tô Yên trở lại trên bờ.
Đêm hôm khuya khoắt, cũng không thể đi thẳng về thành phố mà chỉ có thể chọn một khách sạn ở gần đó rồi ở lại trước.
Lâu Doanh với Bạch Phi Minh không yên tâm cho Tô Yên, nên ba người cũng ở chung một căn phòng.
Sau khi Tô Yên rời khỏi đảo, vẫn không lên tiếng, mặt cũng không chút cảm xúc nên chẳng ai biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Lâu Doanh với Bạch Phi Minh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt họ giao nhau suy nghĩ làm sao để khuyên giải chuyện này.
Bạch Phi Minh: Cậu đi đi.
Lâu Doanh: Cậu đi đi, tớ không dám.
Bạch Phi Minh: Cậu không dám thì tớ càng không dám.
Lâu Doanh: Có còn bạn tốt hay không đấy?
Bạch Phi Minh: Đấy là chị của cậu, cậu đi thích hợp hơn.
Hai người đang nháy mắt bàn bạc, đột nhiên Tô Yên mở miệng: “Hai người các người đang nói âm thầm gì với nhau đấy?”
Lâu Doanh lúng túng nở nụ cười: “Chị, mắt của Phi Minh có chút khó chịu, em nhìn xem cô ấy thế nào, đúng rồi tâm trạng chị tốt lên chút nào chưa? Nói một chút xem, sao chị lại cãi nhau ầm ĩ với anh rể thế, còn đòi ly hôn, còn Tô Duy…”
“Ở tình huống đó, không có khả năng Tô Duy còn sống.” Hai tay của Tô Yên ôm đầu gối: “Anh ấy đã nghi ngờ Tiểu Duy từ trước, chị cũng biết Tiểu Duy có vấn đề, nhưng chị vẫn cố gắng đứng ở chính giữa giằng co hai bên, cuối cùng vẫn không thể ngăn được bi kịch này xảy ra, đó là Tiểu Duy mà, sao Lục Cận Phong có thể tự ra tay lấy mạng của nó được.”
Đối với việc Tô Duy có vấn đề, đầu óc của Lâu Doanh cũng hơi choáng.
“Chị, chị có ý gì? Chị nói từng chữ thì em hiểu, nhưng chị nói liền mạch như vậy em không hiểu đó là ý gì?”
“Đám người Hùng Sư với Vương Bài đều là do Tiểu Duy dẫn đến, bản đồ cũng chính Tiểu Duy trộm, lúc nó lên đảo đã có mục đích riêng rồi.” Tô Yên đau xót nhắm hai mắt lại.
Lâu Doanh tiêu hóa lời nói của Tô Yên một lúc, có chút không tin: “Chị nói là, trước đây Tô Duy có liên hệ với đám người Thiên Lang sao? Nó muốn làm cái gì? Nó muốn chết à? Hay là muốn báo thù cho người kia? Người đó là tự gieo gió mà gặt bão, nó mù quáng nghe lời dỗ ngoan ngọt kiểu gì mà đòi báo thù, đầu óc nó bị kẹp ở cửa hay là óc heo.”
Lâu Doanh càng mắng càng tức giận thêm: “Chị, nếu không chúng ta quay về bàn bạc lại với anh rể đi, hỏi một chút xem sao, chứ nể mặt mũi của chị thì anh ấy sẽ không hại Tô Duy đâu.”
Mặt Tô Yên xám như tro: “Anh ta quát chị.”
Tâm trạng của Lâu Doanh xúc động: “Chị, chuyện đêm nay nhất định có ẩn tình, tên khốn kiếp Ngô Sở Long kia không chừng đã bị mai táng trong bụng cá, nếu không chết thì em nhất định sẽ bắt tên đó về hỏi cho kỹ một chút.”
Tô Yên lặp lại: “Anh ta quát chị.”
Lâu Doanh nói tiếp: “Chị, chắc là anh rể cũng đang giận nên ấm đầu, chứ anh ấy có thể lỡ tay làm bị thương Tô Duy thôi, trước tiên chúng ta điều tra chuyện này cho rõ ràng đã.”
Tô Yên nhìn về phía Lâu Doanh: “Anh ta quát chị.”
Lâu Doanh: “…”
Lâu Doanh muốn đập đầu vào tường, Tô Yên không xoắn xuýt chuyện Lục Cận Phong có hại Tô Duy hay không mà là chuyện anh rể quát chị.
Đây chính là mạch thần kinh bình thường của người phụ nữ khi cãi nhau.
Đàn ông cãi nhau như một cây pháo châm ngồi, đụng một chút là nổ banh xác không còn chút mảnh giáp.
Mà phụ nữ cãi nhau lại như một cái bàn nhang muỗi, cháy theo vòng tròn kéo dài với nhiệt độ cao.
Mấu chốt là, thường xuyên chỉ có một chuyện thôi mà bám mãi chẳng bỏ qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]