Chương trước
Chương sau
Lâu Doanh ngắt video, Tô Yên cảm thấy không khí như đông cứng lại.

“Khụ khụ.”

Tô Yên giả vờ ho hai tiếng rồi mỉm cười một cách ngượng ngùng: “Vạn Nhất à, cậu đến có chuyện gì sao?”

Vạn Nhất đứng ở lối vào cầu thang trông rất đáng sợ.

“Chị dâu, đại ca bảo em đến nói với chị một tiếng, tối nay anh ấy không về ăn cơm.”

“Chỉ có vậy thôi hả?”

Gọi một cuộc điện thoại là được sao cần Vạn Nhất phải đích thân chạy đến đây?

Không để Tô Yên nói gì, Vạn Nhất quay người đi xuống tầng, bóng lưng đó trông rất cô đơn khiến người ta thấy mà đau lòng.

Tô Yên cảm thấy chuyện này là do Lâu Doanh sai, vô trách nhiệm, phủi mông bỏ đi, đây rõ ràng là biểu hiện của tra nữ, là người nhà của đằng gái thì cũng không thể không nói đạo lý như vậy.

“Vạn Nhất, cậu đợi đã.”

Tô Yên mềm lòng gọi Vạn Nhất lại.

Vạn Nhất nghe thấy tiếng gọi, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo.

Lúc quay người lại anh ta đã khoác lên dáng vẻ đáng thương.

“Chị dâu, có chuyện gì sao?”

“Lâu Doanh đang ở Tam Á, điểm dừng tiếp theo có lẽ là đi ngắm cực quang, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, những chuyện khác tôi không giúp được.”. Truyện Light Novel

Lúc nãy Tô Yên nhìn thấy tên khách sạn phía sau lưng Lâu Doanh qua video, đó chính là khách sạn ven bờ biển ở Tam Á.

“Chị dâu, cảm ơn chị.”

Lúc Vạn Nhất rời đi, bước chân thanh thoát vô cùng vui vẻ.

Vừa giải quyết xong chuyện bên này thì lại có rắc rối.

Lại có cuộc gọi tới.

Lần này là Tô Đình Nghiêm gọi tới, giọng nói rất nhỏ, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm như ăn trộm vậy: “Tiểu Yên, mau đến đây, lần này cha mẹ con làm thật rồi, đánh nhau rồi, dùng đến cả dao, cha và Thương Quan Ân không dám khuyên can.”

Tô Yên không nói nên lời.

Có thể để cô rảnh rỗi một chút không.

Hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi mà vẫn khiến cô phải lo lắng.

“Hạ Phi, Tiểu Vũ, giao các em cho các con nhé, mẹ phải đi nhà ông ngoại một chuyến.”

Tô Yên gọi một tiếng.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lạp tức từ trong phòng đi ra.

Hạ Phi rất ra dáng làm anh cả: “Mẹ, mẹ đi đi, cứ giao các em cho con.”

Mấy ngày nữa mấy anh em sẽ đi, cậu bé cũng không nỡ xa em trai nên lúc có thể ở gần em thì cậu bé sẽ không để mẹ và bảo mẫu đụng tay vào.

Sau khi Tô Yên giao phó xong thì lái xe đi đến nhà họ Tô.

Trên đường đi, cô gọi điện thoại cho Lục Cận Phong bảo anh về nhà sớm trông con.

Ở nhà cũ của nhà họ Tô.

Tô Đình Nghiêm và Thương Quan Ân đang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng bốp bốp bên trong bọn họ không dám đi vào.

Thỉnh thoảng có tiếng la hét thảm thiết của Tần Chấn Lâm và tiếng hét tức giận của Lệ Uyển.

Tô Đình Nghiêm nhìn phía trên ngôi nhà đến cả mấy con chim cũng sợ hãi bay đi.

Tô Đinh Nghiêm thắc mắc: “Trước đây bà xã tôi rất dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng, sao bây giờ lại trở thành người như thế này?”

“Bà xã của ông?” Thương Quan Ân nheo mắt lại tràn đầy vẻ uy hiếp.

“Tôi lỡ lời, là bà xã cũ là bà xã cũ.” Tô Đình Nghiêm nhanh chóng sửa lại, trong lòng vô cùng buồn bực, Bà xã cũ trở về rồi, ông ta còn chưa vui mừng được bao lâu thì Tần Chấn Lâm và Thương Quan Ân cũng chuyển đến theo.

Bà xã cũ, bạn trai cũ, bạn tri kỷ cùng chung sống dưới một mái nhà, thêm một người nữa đến là đủ tụ họp một bàn mạt chược.

Lúc Tô Yên đến nơi thấy Thương Quan Ân và Tô Đình Nghiêm đang đứng bên ngoài cửa bèn hỏi: “Tình hình thế nào?”

Thương Quan Ân bình tĩnh nói: “Không có động tĩnh gì, chắc là đã phân thắng bại.”

Cót két.

Cánh cửa mở ra.

Lệ Uyển đi ra ngoài với một tinh thần sảng khoái, ngay cả tóc cũng không bị rối, bà ấy mặc sườn xám, vừa tri thức vừa tao nhã, nở một nụ cười đoan chính trang nhã, rất giống với một quý bà.

Đây là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Tần Chấn Lâm vừa ra trận thì cảnh đẹp sụp đổ.

Tô Yên bật cười thành tiếng, cô quả thực không nhịn được nữa.

Tần Chấn Lâm bị đánh mũi bầm tím, mặt sưng vù, quần áo rách nát, chân chỉ còn một chiếc giày chiếc còn lại không biết đã bay đi đâu, ống quần cũng chỉ còn lại một bên.

Tô Đình Nghiêm và Thương Quan Ân cũng không nhịn được cười, quả thực Lệ Uyển ra tay rất tàn nhẫn.

Tần Chấn Lâm lấy tay che mặt, hai mắt sưng vù, ông ta thấy xấu hổ khi gặp người khác, là người đã có tuổi mà giống như người bị Bà xã quản gắt gao và làm bao trút giận vậy.

Tô Yên không nhịn được bèn hỏi: “Mẹ, đồng chí Tần lại chọc tức mẹ gì vậy?”

“Con hỏi ông ta đi.” Lệ Uyển vẫn chưa nguôi giận, bà ấy trừng mắt nhìn Tần Chấn Lâm.

Tần Chấn Lâm nhỏ giọng nói: “Lúc nãy cha lỡ miệng nói ra chuyện trước đây suýt nữa cưới con làm cô Bà xã thứ chín nên mẹ con tức giận. Chuyện này cũng không thể trách cha, lúc đấy cha đâu có biết con là con gái cha chứ.”

Tô Yên thực sự chịu thua rồi, đó quả thực là câu chí mạng.

Suýt nữa cưới phải con gái ruột của mình đã đủ hoang đường lắm rồi đã thế còn là người Bà xã thứ chín, Lệ Uyển không tức giận mới lạ.

Từ đầu đến cuối, Lệ Uyển chỉ có một mình Tần Chấn Lâm, còn Tần Chấn Lâm thì sao, ông ta đã cưới tám người Bà xã, có những người không cưới về nên không biết là còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa.

Về phương diện này thì dù ở độ tuổi nào phụ nữ cũng có bệnh sạch sẽ.

Làm gì có người phụ nữ nào không muốn người đàn ông mà mình yêu cả đời này chỉ yêu mình chứ?

Lệ Uyển lạnh lùng nhìn Tần Chấn Lâm: “Thu dọn đồ đạc của ông đi, cút khỏi đây đừng làm chướng mắt tôi.”

Nói xong Lệ Uyển bước vào phòng.

“Anh Xa, anh xử lý vết thương cho đồng chí Tần trước đi.”

Lần này Tô Yên dẫn theo Xa Thành Nghị đến.

Tần Chấn Lâm khoe khoang nói: “Con gái, con đúng là dự tính trước mọi việc, vẫn là con thương cha.”

“Đừng cảm động quá, tôi đưa anh Xa đến là để khám bệnh cho Tiểu Duy, khám vết thương cho ông chỉ là tiện thể thôi.”

Tần Chấn Lâm: “...”

Lời con gái nói quá đau lòng.

“Tiểu Yên, mẹ con đâu?”

“Tôi đi xem thử.”

Lúc này cũng chỉ có Tô Yên đi khuyên giải.

Lệ Uyển đang tức giận trong phòng ngủ, Tô Yên gõ cửa rồi mỉm cười đi vào bên trong: “Đã tuổi này rồi còn cọc cằn như vậy, mẹ không sợ đau lưng sao, mẹ, trong ấn tượng của con mẹ là người dịu dàng đoan trang hiền thục.”

Trước đây Lệ Uyển là một dòng nước chảy róc rách nhưng bây giờ lại là một cơn sóng thần.

“Là do bị cha con chọc tức lộ nguyên hình.”

Như này thì đúng là rất tức giận, thậm chí còn chẳng biết dùng từ.

Tô Yên cười nói: “Mẹ, mẹ đã tập hợp cả bồ cũ, chồng cũ, bạn tri kỷ rồi, nếu như thả Lệ Quốc Minh ra ngoài thì có thể làm một bàn mạt chược rồi.”

“Con này.” Lệ Uyển bị chọc cười: “Năm đó mẹ và Tô Đình Nghiêm đã nói rõ ràng với nhau, mẹ thay ông ta quản lý công ty, nâng tầm địa vị của nhà họ Tô, ông ta cho mẹ một chỗ nương thân, nếu như ông ta muốn cưới người khác thì mẹ cũng đồng ý, còn về chú Thương Quan Ân, bọn ta là bạn bè và cũng là người nhà.”

Năm đó Lệ Uyển chỉ cần một thân phận và cũng muốn cho Tô Yên một gia đình trọn vẹn nên mới lựa chọn Tô Đình Nghiêm.

“Vậy chuyện năm đó giữa đồng chí Tô và Tần Phương Linh mẹ có biết không?”

“Mẹ chưa từng hỏi về chuyện riêng của ông ta.”

Ý là biết hay là không biết cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Nhắc đến Lệ Quốc Minh, trong lòng Lệ Uyển cảm thấy có chút đau lòng: “Phía cảnh sát nói thế nào?”

“Con đã hỏi Lục Cận Phong, sáng ngày mai Lý Quốc Minh se bị xử bắn.”

“Xử bắn?”

Lệ Uyển cảm thấy rất sửng sốt: “Cuối cùng ông ta đã đi đến bước đường này, chỉ thương cho hai đứa Tiểu Duy và Lâu Doanh.”

Lệ Uyển vừa nói xong bên ngoài vang lên tiếng của Tô Đình Nghiêm.

“Tiểu Duy, mày đứng ở cửa làm gì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.