Chương trước
Chương sau
Tô Yên nhanh chóng hiểu được mưu tính của Lục Cận Phong.

Hiện giờ sự nghi ngờ dành cho cô vẫn chưa được rửa sạch, trong mắt mọi người, cô vẫn là tên tội phạm giết người.

Lãnh Phùng cũng chỉ là nể mặt Lục Cận Phong nên mới tạm thời cho cô về nhà, sáng mai phải đến cục lấy lời khai.

Bên ngoài nhà họ Lục còn có cảnh sát theo dõi, chính là để phòng ngừa cô bỏ chạy.

Một khi trời hửng sáng, cô phải theo gót bọn họ rời đi.

Lục Cận Phong nắn hai vai Tô Yên, nói: “Yên Yên, anh sẽ bảo vệ em thật chu toàn.”

“Em tin anh.”

Tô Yên rúc vào trong lòng Lục Cận Phong. Ở chỗ Lục Thừa Mẫn, thần kinh cô căng cứng không dám lơ là cảnh giác, hiện tại có anh bên cạnh, cô mới có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm dựa vào cây đại thụ này.

Hai người mới vừa vuốt ve an ủi trong chốc lát thì di động của Lục Cận Phong đã vang lên.

Là Tần Chấn Lâm gọi đến.

Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Tô Yên một cái: “Cha vợ gọi điện thoại đến, hẳn là đã biết em về rồi.”

“Để em nghe đi.” Tô Yên nhận cuộc gọi: “Đồng chí Tần.”

Cô chưa bao giờ gọi Tần Chấn Lâm một tiếng cha.

Nghe thấy giọng nói của Tô Yên, Tần Chấn Lâm rơm rớm nước mắt: “Đã về rồi à? Có bị thương chỗ nào không? Cháu ngoại không bị gì chứ?”

Buổi tối gây ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là Tần Chấn Lâm đã biết.

“Đều ổn cả.” Tô Yên nói: “Để ông phải lo lắng rồi.”

“Đâu chỉ có một mình cha lo lắng, mẹ của con bà ấy cũng lo cho con, mẹ của con muốn nói chuyện với con…”

“Hôm nay có hơi mệt mỏi, đồng chí Tần, có chuyện gì hôm nào lại nói sau.” Tô Yên cắt ngang lời của Tần Chấn Lâm, không phải cô bài xích việc nói chuyện cùng với mẹ, chỉ là theo bản năng có chút không biết nên nói cái gì, như kiểu trò chuyện trên điện thoại thế này lại càng không biết phải nói gì.

Tô Yên dừng lại một chút mới bổ sung một câu: “Ông chuyển lời cho bà ấy nói là tôi vẫn ổn, không cần lo lắng.”

Nói xong, Tô Yên cúp máy.

Bên kia điện thoại, đương nhiên Lệ Uyển cũng nghe thấy lời nói của Tô Yên, con gái của mình không muốn nói chuyện với mình, thân là người làm mẹ, trong lòng Lệ Uyển chắc chắn là khó chịu.

“Tiểu Uyển, bà đừng để ở trong lòng, con gái của hai ta, hai ta còn không hiểu rõ hay sao? Cái tính khẩu xà tâm phật này, tính cách thì ương ngạnh, thế này không phải di truyền từ bà hay sao.”

Tần Chấn Lâm muốn an ủi hai câu, nhưng thế này có chỗ nào tính là an ủi đâu?

Thế này chính là trực tiếp thêm dầu vào lửa đấy.

Sắc mặt Lệ Uyển trầm xuống: “Tần Chấn Lâm, ông bẻ lái nói sang tôi đấy phải không?”

“Không có, ý của tôi là, tính cách ương ngạnh của Tiểu Yên giống hệt bà năm xưa, thật ra nội tâm lại…” Mềm mại.

Chưa kịp dứt lời thì Lệ Uyển đã nổi giận dứt khoát bỏ đi rồi.

Lệ Uyển đứng dậy đi về phòng của mình, Tần Chấn Lâm nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, hóa đá nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lệ Uyển.

Đây là một căn phòng tổng thống hạng sang, tổng cộng có ba phòng ngủ, Lệ Uyển một phòng, Tần Chấn Lâm một phòng, còn có một phòng là của Thượng Quan Ân.

Thượng Quan Ân đi ra, vừa vặn gặp phải Lệ Uyển sầm mặt vào phòng.

Rầm! Cánh cửa đóng lại.

Thượng Quan Ân dòm cánh cửa đóng chặt rồi lại ngó Tần Chấn Lâm trong phòng khách, ông ta đi qua: “Sao ông lại chọc bà ấy nữa rồi?”

“Cái này, cái này tôi có biết gì đâu, mới vừa rồi còn nói chuyện ngon lành.” Tần Chấn Lâm bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm: “Tính tình người phụ nữ này sao mà càng ngày càng kỳ quái, làm người khác đoán không ra mà.”

“Đã mười mấy năm rồi tôi không thấy Tiểu Uyển tức giận.” Thượng Quan Ân liếc Tần Chấn Lâm một cái, nói: “Sau khi gặp ông, thật ra bà ấy ngày nào cũng tức giận không thôi.”

“Ý là sao?” Tần Chấn Lâm không vui: “Bà ấy cũng chỉ xem tôi là một người không vừa mắt đúng không? Trước đây tôi có tìm thầy bói xem thử, bát tự hai chúng tôi không hợp, đấy, chuyện này không ứng nghiệm.”

Thượng Quan Ân khẽ lắc đầu, đừng nói Lệ Uyển nổi giận, tính tình dịu dàng như ông ta còn muốn nổi sùng lên đây.

Sao mà không hiểu ẩn ý bên trong lời nói vậy chứ?

Một người phụ nữ chỉ nổi giận với một người đàn ông, tại sao lại như thế?

Chứng tỏ là có để ý đó.

“Tôi đi ngủ đây.” Thượng Quan Ân không muốn tiếp tục tán phét với Tần Chấn Lâm nữa.

“Thượng Quan Ân, ngồi xuống.” Tần Chấn Lâm túm lấy tay Thượng Quan Ân kéo người lại: “Ông nói tôi nghe đi, ông và Tiểu Uyển mười mấy năm nay, hai người, Tiểu Uyển bà ấy…”

Tần Chấn Lâm nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Đương nhiên Thượng Quan Ân biết rõ lời Tần Chấn Lâm chưa nói xong, cố ý nói rằng: “Tôi và Tiểu Uyển vẫn luôn sống cùng nhau.”

Lời này quá mức đả kích Tần Chấn Lâm.

“Vẫn, vẫn luôn sống cùng nhau hả!” Tần Chấn Lâm ngượng ngùng cười cười, nụ cười đó quả thực so với khóc còn khó coi hơn: “Tính tình ông dịu dàng, lại còn hiểu lòng dạ đàn bà, tính cách vừa chu đáo vừa tinh tế, không phải người cục mịch quê mùa như tôi, Tiểu Uyển bà ấy chọn ông cũng không phải chuyện bất ngờ gì cho cam.”

Thượng Quan Ân kinh ngạc, Tần Chấn Lâm thế mà lại nói ra lời này.

Chuyện này nếu xảy ra vào hai mươi năm trước, nhất định Tần Chấn Lâm sẽ bắt đầu đánh người.

Nhưng hôm nay thật đúng là kỳ quái, rộng lượng như vậy sao?

Ý định ban đầu của Thượng Quan Ân là muốn kích thích Tần Chấn Lâm một xíu, nhưng lúc này xem ra hình như kích thích hơi lố rồi.

“Tôi và Tiểu Uyển…”

Thượng Quan Ân còn chưa nói xong, Tần Chấn Lâm đã đứng dậy vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Tôi đi ngủ đây.”

……

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Tô Yên đã đến cục cảnh sát để lập biên bản và lấy lời khai, Lâu Doanh cũng đi cùng, cô ta là người nắm khá rõ tình huống lúc đêm qua.

Cô ta hóa trang thành Tô Yên đến quán bar để đối phó với đám người kia.

Tô Yên không giết Trần Tố Anh nên tất nhiên sẽ không thừa nhận, mà bên phía Lục Thừa Mẫn cũng một mực chắc chắn là việc Tần Nhã Hân tìm người giết chết Trần Tố Anh không liên quan đến anh ta.

Sự nghi ngờ dành cho Tô Yên đã được giải tỏa một nửa, chỉ cần bắt được Tần Nhã Hân, sự nghi ngờ lên cô mới có thể hoàn toàn rửa sạch, vụ án này mới có thể khép lại.

Có Lục Cận Phong đảm bảo, Tô Yên lấy khẩu cung xong là ra ngoài ngay, không ai dám giam giữ Tô Yên.

Tô Yên đi ra trước và ở trong xe chờ Lâu Doanh.

Lục Cận Phong ở cách đó không xa gọi điện thoại, Lâu Doanh đi ra rồi trực tiếp lên xe. Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh, tối hôm đó làm sao em thoát ra được? Em không xảy ra chuyện gì thật chứ?”

Loại rượu Tần Nhã Hân bắt Lâu Doanh uống có vấn đề.

Sau đó Lâu Doanh tắt tai nghe nên cô cũng không biết tiếp theo có chuyện gì xảy ra với Lâu Doanh.

“Không sao đâu chị, một chút rượu thôi mà, chuyện bé như con kiến.” Lâu Doanh nào dám nói thật, nếu cô ta nói ra chuyện đè Vạn Nhất thì cô ta nào còn có mặt mũi gặp người khác đây.

Tô Yên cũng tin là thật, không có chút xíu hoài nghi nào.

Chỉ có điều trên đời này không có bức tường nào là kín gió cả, chưa được nửa ngày, toàn bộ người của Ám Dạ và cả nhà họ Lục đều biết chuyện Lâu Doanh đè Vạn Nhất ra ăn rồi.

Khi Tô Yên biết chuyện thì kinh ngạc há hốc cả miệng: “Không lấy lộn kịch bản đấy chứ?”

Lục Cận Phong cũng rất chi là bất ngờ: “Vạn Nhất thế mà lại là người nằm dưới.”

Khi Xa Thành Nghị biết chuyện thì bật cười: “Tôi biết ngay là hai người này có gian tình.”

Bạch Phi Minh là người khó chấp nhận sự thật này nhất, cô ta kéo Lâu Doanh vào phòng, hỏi: “Cậu mất trinh thật rồi? Cậu đè… anh ta hả?”

Hai mắt Lâu Doanh cũng không dám nhìn Bạch Phi Minh, cô ta thật sự chột dạ: “Chuyện này, chuyện này, lúc ấy mình cũng là trúng bẫy của Tần Nhã Hân, uống phải rượu có vấn đề, cho nên mới không kìm chế được.”

“Còn khuya mình mới tin cậu, có thứ thuốc mạnh nào mà cậu chưa nếm thử, cũng không thấy cậu không kìm chế được, trừ phi là cậu…”

“Lâu Doanh, Lâu Doanh.”

Giọng của Vạn Nhất từ dưới lầu truyền đến.

Lâu Doanh lập tức che lại miệng của Bạch Phi Minh: “Một lát về sẽ giải thích tiếp với cậu, mình đi tìm Gà luộc tính sổ trước đã.”

Việc này đột nhiên nháo nhào ầm ĩ, Lâu Doanh lập tức kết luận rằng chính là Vạn Nhất ngấm ngầm giở trò.

Lâu Doanh nổi giận đùng đùng xuống lầu, không đợi cô ta hỏi tội, Vạn Nhất đã đánh đòn phủ đầu: “Mẫu Dạ Xoa, có phải cô đã nói chuyện đó ra đúng không, bây giờ thanh danh của tôi bị cô phá hỏng rồi, không còn mặt mũi gặp người khác nữa, cha mẹ biết tôi bị cô, bị cô…”

Vạn Nhất tỏ vẻ vô cùng đau đớn, khó có thể mở miệng, tay đấm ngực, đau khổ thương tâm nói rằng: “Bây giờ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, nói là tôi hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, mất sạch sự trong trắng, Mẫu Dạ Xoa, cô nói đi, rốt cục tôi ở rể hồi nào chứ, cô dám bội tình bạc nghĩa, tôi sẽ, tôi sẽ… Thắt cổ cho xong.”

Lâu Doanh: “…”

Một khóc hai nháo ba thắt cổ?

Lâu Doanh nghe thấy trên lầu có động tĩnh, có người đến. Cô ta lôi kéo Vạn Nhất nói rằng: “Đi ra ngoài nói.”

Chuyện Lâu Doanh và Vạn Nhất tựa như gió lốc, truyền đi vừa nhanh vừa dữ dội.

Hai người đi ra ngoài lâu thật lâu cũng không thấy quay về.

Lúc chạng vạng, Tô Yên ở nhà cùng với con trai, Lục Cận Phong đi chuẩn bị cho lễ cưới.

Người làm đột nhiên đến báo: “Thưa mợ, bên ngoài có người tự xưng là em trai của mợ đến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.