Chương trước
Chương sau
Người ở trên mái nhà chính là Lục Cận Phong.

Khi anh chạy đến nơi, anh nhìn thấy Trương Manh, biết được Tô Yên đã vào rồi, vì để không làm kinh động đến người của Tần Nhã Hân, nên anh đã leo lên mái nhà của tòa nhà từ phía bên kia.

Trong lòng Tô Yên vui mừng, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, cùng nhau ăn ý không hành động, tất cả những gì bọn họ phải làm bây giờ là chờ đợi.

Tứ Bảo vẫn chưa tới tay bọn họ được, cho nên bọn họ cũng không dám hành động hấp tấp, sợ rằng sẽ chọc giận Tần Nhã Hân, gây thương tổn Tứ Bảo.

Trên sân thượng có người canh gác, Lục Cận Phong không xuống được, Tô Yên cũng không lên được.

Tần Nhã Hân dỗ dành đứa bé một lúc, nhưng không ru ngủ được, nên ôm Tứ Bảo cùng bước ra khỏi phòng.

Tô Yên và Lục Cận Phong nhanh chóng nấp kỹ.

Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng xe truyền đến.

Là Lục Thừa Mẫn vừa quay trở về.

Tần Nhã Hân bế Tứ Bảo đứng trên sân thượng, nhìn thấy Lục Thừa Mẫn đã quay trở lại, cũng là chuyện ngoài ý muốn.

"Đi xem xem, có chuyện gì xảy ra.” Tần Nhã Hân kêu thuộc hạ đi nhìn một chút.

"Vâng, cô chủ."

Đám thuộc hạ đi xuống tầng xem xét, nhà xưởng bỏ hoang gần như thông gió tứ phía, liếc mắt nhìn xuống cũng có thể thấy được tình hình bên dưới.

Tô Yên nhìn thấy Lục Thừa Mẫn đã quay trở lại, cũng rất căng thẳng, âm thầm trao đổi ánh mắt với Lục Cận Phong.

Cô lo lắng Lục Thừa Mẫn đã phát hiện ra chuyện gì đó.

Lục Cận Phong cũng biết tình thế cấp bách, nhưng Tứ Bảo tên nhóc thúi này lại không chịu ngủ, Tần Nhã Hân cũng không buông xuống, có con tin trong tay, anh làm sao dám động thủ?

Tứ Bảo nằm trên vai Tần Nhã Hân, hai mắt đảo xung quanh, ngó nhìn khắp nơi, cũng không biết có phải suy nghĩ của Lục Cận Phong tạo nên tác dụng hay không, tên nhóc này từ từ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Trẻ con là thế này đấy, một giây trước còn rất hào hứng, nhưng giây tiếp theo lại có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Tần Nhã Hân nhìn thấy Tứ Bảo cuối cùng cũng ngủ say, cô ta đi vào trong phòng, chuẩn bị đặt xuống.

Lục Thừa Mẫn vội vàng đi lên tầng: "Đám người bên này có gì không bình thường không?"

Lục Thừa Mẫn vừa lái xe được nửa đường, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nơi này hẻo lánh trống vắng, gần đây cũng không có xe, làm sao có thể có người chạy xa đến vậy chỉ để chơi trò kích thích?

Khi Lục Thừa Mẫn lái xe ra đường chính thì anh ta mới phát hiện có một chiếc ô tô đậu bên đường, chiếc xe cách rất xa chỗ hai người chơi trò kích thích, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Hơn nữa Tần Nhã Hân đang trốn trong nhà máy bỏ hoang, Lục Thừa Mẫn vì lo lắng nên đã quay lại xem xét.

Tần Nhã Hân đặt đứa nhỏ xuống, nói: "Không có gì bất thường, có chuyện gì sao?"

"Tôi vừa mới phát hiện..."

Lục Thừa Mẫn còn chưa kịp nói hết thì từ dưới tầng đã vang lên một trận cãi vã kịch liệt.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tần Nhã Hân cau mày, nghiêm nghị hỏi thuộc hạ.

Ngay lập tức, có người vội vã lên tầng: "Thưa cô chủ, có một nhóm côn đồ đang đánh nhau, có vẻ như chúng đang tranh giành phụ nữ với nhau, muốn phân định thắng thua ở nơi này."

Tần Nhã Hân bất mãn: "Đã trễ như vậy rồi, bình thường ở đây cũng không có ai, tại sao giờ lại có người tới đây? Đuổi bọn chúng đi cho tôi.”

Lục Thừa Mẫn nói: "Đừng, nếu làm lớn chuyện, kinh động đến bên cảnh sát thì sẽ rất phiền phức."

Động tĩnh ở dưới tầng càng ngày càng lớn, giống như xảy ra đánh nhau thật, trong đó còn có cả giọng nói khuyên nhủ của người phụ nữ.

"Ây ây, các anh làm như vậy thật khiến em khó xử, hai người các anh đều rất đẹp trai, lại yêu em nhiều như thế, làm sao em có thể chọn được đây.”

Giọng nói nũng nỉu ẻo lả thế này, nghe thôi cũng làm người ta nổi da gà.

Tần Nhã Hân rùng mình nổi da gà, nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không đuổi bọn chúng đi thì cũng sẽ kinh động đến cảnh sát."

Đứng ở trên sân thượng có thể nhìn thấy động tĩnh ở bên dưới, có hơn hai mươi người tập trung ở tầng dưới, chia làm hai nhóm, một người phụ nữ tóc ngắn trông rất ưa nhìn, có thân hình nóng bỏng, đứng ở giữa, dáng vẻ bối rối đắn đo.

"Nếu không thì các anh đánh với nhau một trận đi, ai thắng thì em sẽ chọn người đấy, em thích kẻ mạnh lắm.”

Người phụ nữ ngượng ngùng nhưng lại thiếu kiên nhẫn, hai loại khí chất này ở trên người cô ta, vậy mà không có chút cảm giác hài hòa nào.

Phong cách này, sao Tô Yên lại cảm thấy có chút quen thuộc?

Tần Nhã Hân cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn, từ sau khi khuôn mặt cô ta bị hủy dung thì cô ta cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình.

"Sắc đẹp đúng thật là mầm mống của tai họa."

Tần Nhã Hân nói thầm một câu, nói: "Đi, chúng ta đi xuống xem người phụ nữ này rốt cuộc thuộc về ai."

"Những người này đột nhiên xuất hiện ở đây, cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"  Lục Thừa Mẫn vẫn rất lo lắng: "Cô bây giờ đang là tội phạm bị truy nã đấy.”

"Ai có thể biết được tôi là tội phạm bị truy nã chứ? Vừa rồi anh cũng nghe thấy mà, bọn côn đồ này chỉ vì muốn tranh giành phụ nữ với nhau thôi, ở trên đường, chuyện này thường xuyên xảy ra, chắc anh chưa từng thấy nên thấy hiếm lạ thôi, nếu những người này thật sự có vấn đề thì chính cảnh sát là người đến chứ không phải đám người này.”

Nói xong, Tần Nhã Hân đang định xuống tầng xem trò vui, Tô Yên nhìn thấy Tần Nhã Hân đang định đi xuống tầng, cô sẽ thừa dịp bế Tứ Bảo đi, nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Nhã Hân lại trở về, bế Tứ Bảo đang ngủ say: "Tứ Bảo, dì dẫn con đi xem trò vui nhé.”

Tần Nhã Hân lo lắng khi để Tứ Bảo ngủ trên sô pha một mình, mặc dù vẫn chưa trở mình, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

Tô Yên chán nản, thật hận không thể xông tới cướp lấy, loại cảm giác chờ đợi này thật sự rất đau khổ.

Lục Cận Phong không ngờ Tần Nhã Hân sẽ quay trở lại bế đứa nhỏ đi, Tần Nhã Hân mang theo tất cả mọi người xuống tầng, Lục Cận Phong từ trên mái nhà đi xuống tụ tập với Tô Yên.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu không lấy lại được Tứ Bảo, chúng ta sẽ bị ràng buộc không làm được gì.” Tô Yên tức giận nói.

Lục Cận Phong an ủi nói: "Đừng nóng vội, đợi lát nữa nhìn xem Lâu Doanh có thể tìm cơ hội để lấy lại đứa nhỏ hay không."

"Lâu Doanh?"

Tô Yên lập tức kịp phản ứng: "Người phụ nữ tóc ngắn đó là Lâu Doanh sao? Chẳng trách em cảm thấy có chút quen mắt."

Lâu Doanh đeo mặt nạ da người để cải trang, mà nhóm người ở tầng dưới kia, cũng do Lục Cận Phong dẫn tới, đều là những người đến từ trong đêm tối, giả làm côn đồ để gây rối, gây hoang mang cho người xung quanh.

Chỉ để tìm cơ hội hốt gọn đám người này.

Tần Nhã Hân và Lục Thừa Mẫn đều ở đây, một khi Tứ Bảo tới tay rồi, thì chỉ cần Lục Cận Phong ra lệnh một câu, đừng hòng có ai thoát được.

Dưới sự "khiêu khích" của Lâu Doanh, hai phe nhóm chuẩn bị đánh nhau, thấy Tần Nhã Hân đi xuống, Lâu Doanh nói với vẻ mặt khoa trương: "Ôi trời, đây là xác ướp à?"

Khuôn mặt của Tần Nhã Hân được quấn cực kỳ chặt, thật sự trông khá giống một xác ướp.

Tần Nhã Hân nghe vậy lập tức tức giận, ánh mắt có chút đáng sợ: "Cô mới là xác ướp ấy."

"Cô không phải xác ướp, vậy cô quấn mặt mình làm cái gì? Không muốn ai nhận ra à?" Lâu Doanh vừa nói vừa tiến lại gần Tần Nhã Hân, cô ta nhìn thấy Tứ Bảo đang ngủ trong lòng Tần Nhã Hân, trong lòng kích động, cũng rất ngứa tay, hận không thể bế nó lên.

Tần Nhã Hân đang chuẩn bị nổi giận thì Lâu Doanh lại nói sang chuyện khác, nói với hai phe nhóm kia: "Các anh còn ngơ ngác làm gì nữa, đánh nhau đi chứ, người nào thắng thì đêm nay em ở với người đó.”

Hai phe nhóm đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự phải đánh nhau à?

Trước đấy đại ca cũng không có bàn giao với bọn họ như thế mà.

Kịch bản như này không đúng.

Nếu không có mệnh lệnh của Lục Cận Phong, nhóm người này chỉ có thể nghe theo Lâu Doanh, bọn họ thực sự đánh lẫn nhau.

Nhìn thấy bọn họ bắt đầu đánh nhau, Lâu Doanh và Tần Nhã Hân lôi kéo làm quen, một bộ vừa khó khăn vừa khổ sở: "Hầy, có vẻ ngoài xinh đẹp cũng không còn cách nào khác, luôn luôn có những người đàn ông vì tranh giành tôi mà đánh nhau, đúng rồi, cô thuộc băng nhóm nào? Tôi đã rất quen thuộc với chuyện này rồi, trước đây cô chưa từng thấy qua sao? Có muốn gia nhập với chúng tôi, sau này đi chơi với tôi không?"

Tần Nhã Hân lại tức giận, cô ta đường đường là cô chủ của Địa Sát, sao có thể đánh đồng với đám côn đồ này?

"Tôi…"

Tần Nhã Hân vừa mở miệng thì Lâu Doanh đã nói: "Tại sao nửa đêm nửa hôm rồi cô lại ôm một đứa trẻ tới đây, mang theo nhiều người như vậy để làm gì vậy? Ở nơi này hoang vu, đừng nói cô là cô vợ nhỏ nhà ai bỏ nhà trốn đi chơi đi chứ?"

"Cô…"

"Đứa bé này của cô trông thật đáng yêu.” Lâu Doanh hoàn toàn không cho Tần Nhã Hân cơ hội nói: "Cho tôi ôm một cái.”

"Không được.” Tần Nhã Hân ôm chặt đứa nhỏ, sau đó cô ta mới vô thức chú ý rằng, người phụ nữ tóc ngắn này cách cô ta rất gần.

"Sao cô keo kiệt thế?"

Ngoài miệng Lâu Doanh nói như vậy, nhưng cô ấy lại lén nháy mắt với hai phe nhóm kia, những người này coi như phản ứng nhanh, đánh nhau lại đánh về phía Tần Nhã Hân bên này.

Một người đàn ông cố tình đụng vào Tần Nhã Hân.

"Cẩn thận.” Lâu Doanh cố ý hét lên một tiếng, vươn tay kéo Tần Nhã Hân, động tác nhanh chóng, nhân cơ hội cướp lấy đứa nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.