Sau khi xong việc, trong quán bar vang lên tiếng khóc nức nở.
Lâu Doanh ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc và hút một ngụm một cách thành thạo.
Những người đàn ông không phải đều quen “xong chuyện châm một điếu thuốc” sao?
Lâu Doanh thật sự đã học được cái tinh túy của điều này.
Vạn Nhất vừa thấy, tiếng khóc nức nở càng to hơn.
“Câm miệng.” Lâu Doanh cảm thấy quá ồn ào, đôi mắt xinh đẹp ngước lên, nhìn anh với ánh mắt dữ tợn.
Vạn Nhất nắm rìa áo, thút thít thút thít, trông như một “cô bé” bị bắt nạt, uất ức tội nghiệp.
Không, anh chính là bị bắt nạt rồi.
“Lâu, Lâu Doanh, con mẫu dạ xoa này, cũng quá…quá…” Vạn Nhất thật sự nói không nên lời, làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn, cắn một miếng mu bàn tay của mình: “Sự trong trắng 30 năm nay của tôi, cứ thế mà bị cô hủy hoại.”
Lâu Doanh: “...”
Cô lấy miếng khăn giấy chùi miệng, một bộ dạng đã ăn sạch sành sanh, bước đến bên Vạn Nhất, tối sầm mặt nói: “Khóc gì khóc, bổn tiểu thư còn chưa nói sẽ không chịu trách nhiệm, đã là người của tôi rồi, sau này cùng lắm bổn tiểu thư bảo vệ ngươi.”
“Chỉ bảo vệ thôi sao?” Vạn Nhất đắp áo lên đầu, che mặt lại, khóc một cách thảm thiết: “Đúng là không có lương tâm mà, con trai nhà lành bị hủy hoại rồi, ngay cả một cách nói cũng không có, sao tôi đi gặp cha mẹ đây, không còn mặt mũi để sống nữa.”
Lâu Doanh cũng bị làm cho đơ người, khúc này thông thường đều xuất hiện trong phim, cô gái bị làm bẩn rồi, cô gái sẽ kêu trời kêu đất, tìm đến cái chết.
Vạn Nhất một trai thẳng như vậy, lại học điều này cực kỳ giống.
Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất không buông không tha, cảm thấy có chút phiền hà, cũng có chút có lỗi, cô khẽ mím môi, suy nghĩ nên giải quyết như thế nào.
Phía sau áo, Vạn Nhất dùng khoé mắt lén nhìn Lâu Doanh, thấy cô vẫn chưa dính bẫy, lại tiếp tục la to một tiếng: “Tôi không còn trong sạch nữa, sau này còn có cô gái nào chịu gả cho tôi nữa, tôi có lỗi với tổ tiên, gia đình trăm họ sắp tuyệt hậu rồi, tôi đây đã tạo nghiệp gì chứ.”
Lâu Doanh móc móc lỗ tai: “Đừng la nữa, nếu như ngươi thật sự không cưới được ai, bổn tiểu thư cưới ngươi.”
Vừa nghe câu này, Vạn Nhất vén áo trên đầu, động tác đó thật sự có chút giống với vén khăn đội đầu của cô dâu.
Vạn Nhất nhìn Lâu Doanh: “Cô muốn tôi ở rể ư?”
“Sao? Không thích à?” Lâu Doanh lạnh lùng cười một tiếng: “Bổn tiểu thư đồng ý cưới ngươi, đã là tốt lắm rồi, ngươi không đồng ý cũng được, tôi đưa anh đi gặp tổ tiên anh, để tránh anh lại đau lòng như vậy.”
Vạn Nhất khẽ nheo mắt, đang suy nghĩ, vài giây trôi qua, anh như không có chuyện gì xảy ra, bước ra khỏi sofa: “Ở rể cũng được, khi nào cưới tôi?”
Lâu Doanh thấy Vạn Nhất đồng ý một cách nhanh như thế, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ lại chuyện này đích thực là cô đã ăn sạch người ta, cô không thể làm một tra nữ phủi bỏ trách nhiệm.
“Thay đồ đàng hoàng, chuyện cưới anh, ngày mốt nói tiếp, tôi đi kiếm chị tôi trước.”
“Lâu Doanh, đừng nghĩ đến việc quay xe phủi bỏ trách nhiệm.” Vạn Nhất đột nhiên nắm lấy tay Lâu Doanh: “Cô mà không chịu trách nhiệm, tôi sẽ đem chuyện hôm nay cô làm với tôi đồn ra ngoài, để người khác biết cô tra thế nào, tôi xem sau này cô làm sao lăn lộn trên giang hồ.”
Lâu Doanh cắn răng: “Bạch trảm kê, ngươi mà dám đồn ra ngoài, bổn tiểu thư cũng đem chuyện ngươi thích con trai đồn ra.”
Lời buông ra miệng, Lâu Doanh phản ứng lại, vỗ nhẹ vào đầu: “Đúng rồi anh không phải thích con trai sao? Sao ban nãy lại có phản ứng?”
Vành tai Vạn Nhất soạt một cái đỏ ửng lên, lời nói của Lâu Doanh quá bộc bạch.
“Tôi trai gái đều được không được sao?” Vạn Nhất một khi nghĩ tới sự phóng khoáng khi nãy của Lâu Doanh, mùi vị chuyện nam nữ, lập tức máu nóng sục sôi.
Anh là một đàn ông chân chính, sao mà chịu được thử thách cửa ải mỹ nhân.
Mà điều khiến anh không ngờ tới là, Lâu Doanh lại là lần đầu tiên.
Phong cách thường ngày của Lâu Doanh quá hào phóng, cũng thường thốt ra một số lời trêu ghẹo người khác, Vạn Nhất tưởng rằng Lâu Doanh nhất định là người có kinh nghiệm phong phú, cho nên khi ban nãy gặp phải trở ngại, anh đã rất kinh ngạc.
Kinh ngạc xong thì mừng như điên.
Trong quan niệm của Vạn Nhất, nếu anh ta không thể để cô gái đó mặc lên bộ áo cưới, thì anh chắc chắn sẽ không đụng.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ đến, người đó sẽ là Lâu Doanh.
Lâu Doanh giơ ngón cái lên: “Anh giỏi, nhưng tôi đề nghị anh nên tập thể dục nhiều hơn.”
Vạn Nhất: “...”
Câu cuối này tuyệt đối là đả thương lớn nhất đối với một đàn ông.
Vạn Nhất không nhịn được phản bác lại: “Người van xin ban nãy là cô đó.”
Lâu Doanh: “...”
Nhìn đi, đây mới là hậu quả của việc tổn thương nhau.
Lâu Doanh lặng lẽ quay đầu đi ra ngoài.
Cuối cùng Vạn Nhất nhìn vệt đỏ tươi trên ghế sofa một cái, vẻ mặt tràn đầy sự no nê, rồi đi theo Lâu Doanh ra ngoài.
Bên ngoài vẫn còn mưa.
Trước cửa quán bar lạnh lẽo vô cùng, Lâu Doanh cũng không liên lạc được với Tô Yên.
Tô Yên theo sau xe của Tần Nhã Hân không xa, xe của Tần Nhã Hân đã ngừng lại, một cô gái từ trong xe bước ra, đi thẳng lên cây cầu.
Tô Yên vốn dĩ không có tập trung sự chú ý vào người cô gái đó, khi một tia sấm sét đánh xuống, cô gái đó quay đầu nhìn qua phía cô một cái, Tô Yên mới nhìn rõ mặt của người đó, cả người cô bỗng chốc sững sờ.
Cô gái bước ra từ trong xe Tần Nhã Hân, lại có một khuôn mặt giống y như đúc với cô.
Người đó lần nữa quay lưng tiếp tục đi lên cầu, Tô Yên nhìn cây cầu một cái, từ xa cô chỉ có thể thấy thật sự có một người đang đứng trên cây cầu, cụ thể là ai, thì cô không thấy rõ.
Trần Tố Anh lúc này đã đứng trong mưa rất lâu, không có lệnh của đối phương, bà cũng không dám đi, không gặp được đứa bé, bà không cam tâm.
Chính vào lúc này, Trần Tố Anh thấy đầu cầu có một người bước lại gần, sau khi nhìn rõ mặt, bà đã vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Yên, sao con đến rồi?”
“Mẹ, mẹ làm mất đứa bé rồi, mẹ có biết con đau khổ lắm không.”
“Mẹ có lỗi với con, Tiểu Yên, bé tư mất rồi, mẹ cũng rất đau khổ…”
“Mẹ đau khổ, vậy sao mẹ không đi chết đi? Chỉ nói thôi thì được cái gì, mẹ đi chết đi.”
“Tiểu Yên…” Trần Tố Anh bị Tô Yên trước mặt doạ sợ, bà vừa la lên một tiếng, đột nhiên, bụng truyền đến cơn đau nhói, một con dao đâm thẳng vào cơ thể Trần Tố Anh.
Trần Tố Anh nhìn Tô Yên trước mặt một cách khó tin, đau đớn chậm rãi ngã xuống đất: “Tiểu, Tiểu Yên…”
Lại một nhát dao vào bụng, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả một mặt đất, Trần Tố Anh nắm chặt cánh tay của đối phương, trong mắt bà toàn sự kinh hoàng.
Trần Tố Anh đã thốt không nên lời, cũng vào lúc này, bà đột nhiên thấy đầu bên kia cây cầu, cũng đang có một Tô Yên đang đứng, sự kinh hoàng trong đôi mắt ấy không nói cũng biết.
Người giết Trần Tố Anh, chính là người do Tần Nhã Hân sắp đặt.
Tô Yên nhận ra có gì đó không ổn lập tức chạy qua, nhưng lại trễ một bước, cô hoảng sợ nhìn Trần Tố Anh ngã xuống.
“Mẹ!”
Tô Yên vừa chạy tới, lập tức bị đánh mạnh vào đầu, cô ngã xuống mặt đất đọng nước, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Trần Tố Anh cũng co giật hai cái trên đất, đôi mắt trợn to, sau đó không động đậy nữa.
Cô gái giết Trần Tố Anh đưa tay thử hơi thở của Trần Tố Anh, xác định là không còn hơi thở nữa mới bước về phía cây cầu.
Vạn Nhất và Lâu Doanh vừa đúng tới nơi, Lâu Doanh nhìn thấy người lập tức la lên: “Chị”.
Người đó nghe thấy giọng của Lâu Doanh, vội vàng nhảy xuống sông chạy trốn.
Lâu Doanh khẽ sửng sốt, Vạn Nhất bấy giờ thấy Trần Tố Anh trên cầu, vô cùng hoảng hốt: “Dì Trần.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]