Chương trước
Chương sau
Tô Yên nhìn chằm chằm vào tin tức trong điện thoại, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lấy điện thoại.

Cầu Nhị Tiên cách đây không xa.

Tô Yên lập tức lấy hai bộ quần áo từ trong tủ ra, hai bộ quần áo này hoàn toàn giống nhau mà ngay cả kích cỡ cũng bằng nhau.

Cô tự mình mặc một bộ, còn bộ còn lại thì cô để trên giường.

Tô Yên ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu, Hạ Phi đi từ bên ngoài vào: “Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài ạ?”

“Ừ, mẹ ra ngoài một lát, con ở nhà chăm sóc các em nha.” Tô Yên vuốt tóc con trai: “Cảm xúc của bà nội con không ổn, con và Tiểu Vũ để ý một chút nha.”

“Mẹ, bà nội đi ra ngoài rồi.” Hạ Phi nói: “Con vừa nhìn thấy bà nội ngồi xe đi ra ngoài rồi, nhìn dáng vẻ có vẻ như đang có việc gấp, con gọi bà nhưng bà không nghe thấy.”

Trần Tố Anh đi ra ngoài rồi sao?

Tim Tô Yên xiết chặt lại, trong đầu xoẹt qua ý nghĩ gì đó, cô nhanh chóng suy nghĩ, thầm nói không xong.

Cô vừa nhận được tin tức trộm con, nói không chừng Trần Tố Anh cũng đã nhận được.

“Hạ Phi, mẹ đi ra ngoài đây, con nhớ không được chạy linh tinh, không được ra khỏi nhà, con biết chưa?” Tô Yên sợ có người lại ra tay với Hạ Phi.

“Vâng mẹ, con biết rồi.” Hạ Phi rất hiểu chuyện, không gây phiền phức cho Tô Yên, cậu bé biết rõ lúc này trong nhà đang rất loạn.

Sau khi Tô Yên dặn dò con xong, thì cô gọi điện cho Lâu Doanh: “Quần áo đang ở trong phòng của chị...”

Tô Yên vừa gọi điện vừa đi về phía bãi đỗ xe, cô mở một chiếc mercedes đời thấp, đây là chiếc xe có chất lượng thấp nhất ở trong nhà rồi.

Tô Yên vội vàng đi đến Cầu Nhị Tiên, nhưng khi vừa ra khỏi khu chung cư thì gặp phải Lục Thừa Mẫn.

Lục Thừa Mẫn đang cầm một cái bánh ngọt lớn, anh ta cũng nhìn thấy Tô Yên nên đi về phía Tô Yên.

“Chị dâu.”

Tô Yên chỉ đành phải dừng xe lại.

Lục Thừa Mẫn đi đến bên cạnh xe rồi hỏi: “Chị dâu, chị đi đâu vậy? Trời sắp tối rồi, trong cửa hàng của tôi mới ra một loại bánh mới, tôi cố ý mang đến cho mọi người nếm thử.”

“Tôi có việc gấp, phải ra ngoài một lát.” Tô Yên không nói rõ.

“Chị dâu, chuyện của Tứ Bảo chị đừng quá sốt ruột, cảnh sát sẽ sớm tìm được bé về thôi.” Lục Thừa Mẫn trấn an nói: “Sắc mặt của chị không được tốt, chị phải tự chăm sóc bản thân đấy.”

Lục Thừa Mẫn ôn tồn lễ độ, Tô Yên cảm thấy như là gặp lại Lục Thừa Mẫn lúc trước, nhưng lại có điểm không giống, cô có một loại cảm giác nói không nên lời.

Sau khi Tứ Bảo mất tích, mỗi ngày Lục Thừa Mẫn đều đến khu nhà cũ của nhà họ Lục, nói chuyện phiếm cùng ông cụ Lục, khuyên bảo ông ấy. Còn tặng một ít bánh ngọt hoặc một món tráng miệng nào đó.

Tô Yên cũng để ý mỗi lần Lục Thừa Mẫn tới đều mặc đồ rất rẻ tiền, áo sơ mi chỉ khoảng hơn mười tệ.

“Ừ, tôi có việc gấp, cậu tự mình đi tìm ông nội đi.” Tô Yên đang vội, cũng không nói nhiều với Lục Thừa Mẫn, cô khởi động xe rồi trực tiếp rời khỏi khu chung cư.

Lục Thừa Mẫn đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Tô Yên đang rời đi, ánh mắt tối sầm lại.

Tô Yên chân trước vừa đi không lâu thì một chiếc xe mercedes khác cũng rời khỏi khu chung cư.

Chiếc xe này đi rất nhanh, cảm giác như một chiếc xe thể thao, bảo vệ ở cửa ra vào cũng không nhìn rõ người ngồi bên trong là ai.

Màn đêm dần buông xuống.

Núi Thanh Đài.

Lục Cận Phong lái xe đến giữa sườn núi, đoạn đường phía trước đang thi công, chiếc xe không có cách nào đi qua.

Lục Cận Phong hỏi thăm đội người đang thi công thì biết chỗ này đã thi công được nửa tháng rồi, tất cả xe đều không thể lên núi được.

Lông mày của Lục Cận Phong nhăn lại: “Các anh có nhìn thấy gần đây có người nào đó đi lên núi hay không?”

“Không có.” Công nhân trong đội thi công nói: “Đường phía trước đều sụp rồi, không có cách nào lên núi đâu nên sẽ không có người nào lên núi, tôi rất chắc chắn, tôi ở đây cũng đã nửa tháng rồi.”

“Cảm ơn.”

Lục Cận Phong nhìn thoáng qua đỉnh núi, sắc trời đã tối đen, lại còn mưa lác đác, nhìn rất mơ hồ, cái gì cũng không nhìn thấy.

Anh chỉ có thể quay đầu xe đi xuống núi.

Lục Cận Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nên đã gọi cho Hạ Vũ.

“Hạ Vũ, cậu hãy chú ý tình huống trong nhà, nếu có tình huống gì thì lập tức báo cho tôi.”

“Đại ca, em đang định điện cho anh, bà chủ và chị dâu đều đi ra ngoài rồi, hai người một trước một sau rời đi.”

Nghe thấy vậy, Lục Cận Phong trực tiếp phanh gấp lại ở bên đường.

“Hai người đều rời đi một mình hả?”

“Hình như vậy.” Hạ Phi nói: “Vừa rồi em và Hạ Huy xử lý một vài chuyện, đợi đến lúc phát hiện thì cả hai người đều đã ra ngoài rồi, từ camera giám sát thì cả hai đều đi một mình, đúng rồi, cô Lâu cũng đi ra ngoài rồi.”

“Các cậu lập tức tìm ra vị trí của hai người họ, nhanh lên.” Lục Cận Phong nóng nảy, kế dương đông kích tây.

Anh đã trúng kế rồi.

Tứ Bảo không ở núi Thanh Đài.

Lục Cận Phong lập tức khởi động xe xuống núi.

Xe đi đến một ngã tư thì gặp một chiếc xe tải chặn ở giữa đường.

Lục Cận Phong buộc phải dừng xe, cần gạt nước không ngừng lay động lên xuống, tầm mắt của anh lúc rõ luc mờ.

Người điều khiển xe tải mở cửa ra, đó là một người đàn ông mặc quần dài đen, mặc áo sơ mi đeo giày đinh đi xuống.

Mượn đèn xe, Lục Cận Phong mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, anh bất ngờ nhận ra.

Người đàn ông này là người nước ngoài, có một cái tên ở Trung Quốc, Jackson.

Trước kia Lục Cận Phong cũng có quen biết với gã Jackson này, bởi vì Jackson cũng là một tên lính đánh thuê.

Lúc này ở sau thùng xe tải lại đi xuống thêm bảy người, trên người cũng mặc đồng phục như vậy.

Tám người này thế mà lại có một tên lính đánh thuê đứng đầu thế giới, biệt hiệu của gã ta là Hùng Sư.

Mà tám người này đều giống như Hùng Sư, đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, từ lúc xuất đạo đến nay chưa từng thất bại.

Lục Cận Phong ý thức được trận thế lớn như vậy, lại mời hẳn một đám lính đánh thuê đến để ngăn cản anh, đêm nay anh muốn thoát thân thực sự rất khó.

Hiện tại anh cũng chỉ có thể hy vọng Hạ Vũ có thể nhanh chóng tìm được vi trí của hai người Tô Yên.

Vết thương ở chân của Lục Cận Phong vẫn chưa lành, nhưng anh lại không hề hoảng sợ, anh bình tĩnh lấy cuộn băng gạc ở trên xe ra rồi cuốn chặt miệng vết thương ở đùi lại rồi buộc chặt lại.

Lục Cận Phong xuống xe đi đến trước xe, dù bên anh chỉ có một người, nhưng khi đối diện với tám tên lính đánh thuê, khí thế của anh cũng không yếu hơn chút nào.

“Phải đánh một trận sao?” Lục Cận Phong lạnh lùng hỏi.

Jackson cũng không thừa lời: “Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, đại ca Lục, có người đưa tiền muốn mua mạng của mày.”

Lục Cận Phong chậm rãi xắn ống tay áo lên, nước mưa nhanh chóng làm ướt hết quần áo trên người anh, giọt nước mưa chảy dọc theo sườn mặt lạnh lùng của anh rồi rơi xuống đất.

Khi giọt nước mưa từ chóp mũi nhỏ xuống đất, khuôn mặt Lục Cận Phong càng lộ ra mấy phần lạnh lùng, kiêu ngạo mà lại bá đạo nói: “Vậy thì để xem các người có cái bản lĩnh này không đã, cùng tiến lên đi, ông đây đang rất vội.”

Một người đấu với tám người Hùng Sư, còn chưa từng có người nào kiêu ngạo như vậy.

Đám người của Jackson cũng bị chọc giận.

Đột nhiên tất cả cùng ra tay, bắt đầu giao chiến.

Lục Cận Phong gấp gáp nên chiêu thức cũng không quá hoa mỹ, tất cả đều là chiêu thức liều mạng.

Chiêu thức trí mạng.

Cả hai chiếc xe đều bật đèn pha, mưa càng ngày càng nặng hạt, Lục Cận Phong và tám người Hùng Sư giao thủ, bóng người thay đổi liên tục, giọt nước văng khắp nơi trên mặt đất, rất nhanh nước mưa đã bị màu máu dần dần nhuộm đỏ.

Không phân biệt được là máu của ai.

Lục Cận Phong bị đánh mạnh vào ngực, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng một chân khụy xuống, một tay chống trên mặt đất mới có thể giữ vững thân thể.

Một giọt máu chảy dọc theo sợi tóc của Lục Cận Phong rơi xuống đất, rồi nhanh chóng bị hòa tan.

Con ngươi của Lục Cận Phong dần dần bị máu nhuộm thành màu đỏ, lúc ngẩng đầu lên trong mắt khát máu như một con mãnh hổ.

Hùng Sư chỉ là vua của một thảo nguyên, mà mãnh hổ lại là vua của muôn loài thú.

“Tất cả đều đứng lên cho tao.”

Lục Cận Phong điên cuồng gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên phát động tấn công, tốc độ cực nhanh, từng quyền từng cước giải quyết từng người xông lên, sau đó lại nhanh chóng tấn công Jackson, tay siết chặt cổ của Jackson, chỉ cần dùng lực mạnh một chút là có thể bẻ gãy cổ của gã ta.

Jackson kinh hãi, phản ứng nhanh chóng, hai tay phản kích, bắt lấy tay của Lục Cận Phong...

Cùng lúc đó.

Cầu Nhị Tiên.

Mưa rất lớn, xung quanh cũng không có người nào.

Trần Tố Anh đã chạy tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.