Đêm tân hôn mà phải ngủ ngoài hành lang, đúng là có hơi tàn nhẫn.
Tô Yên bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi, thậm chí gọi Hạ Phi đi luôn.
“Con trai, trở về với mẹ, cha con có bản lĩnh như vậy, cứ để anh ấy một mình ở đó đợi đi.”
Lục Cận Phong: “…”
Anh bị vứt bỏ rồi.
Hạ Phi để thuốc lên đầu giường của Lục Cận Phong: “Cha, cha tự mình cầu phúc đi, con trai chỉ có thể làm đến mức này thôi.”
“Con trai thối tha, cha con vẫn chưa chết đâu.”
“Anh dám hung dữ với con trai em?” Tô Yên bao che.
Lục Cận Phong lập tức nhận sai: “Bà xã, anh đâu có hung dữ, con trai, con trở về với mẹ con đi.”
Lúc nói câu này, Lục Cận Phong ra hiệu với Hạ Phi, trông mong con trai có thể nói mấy lời tốt đẹp cho mình trước mặt bà xã.
“Hạ Phi Vũ, đi thôi.” Tô Yên kéo Hạ Phi rồi rời đi thật.
Xa Thành Nghị ở bên cửa sổ nhìn thấy, nhìn Lục Cận Phong một cách đồng tình: “Vợ cậu đi thật rồi.”
“Cô ấy đi rồi, áp lực trong lòng tôi nhỏ hơn một chút, nếu cô ấy ở đây, tôi mới khó chịu.” Câu này của Lục Cận Phong là sự thật.
Gương mặt đó, đôi mắt đó của Tô Yên, anh cũng không dám nhìn.
Nếu Tô Yên ở đây, anh còn không sợ đến biến thành cháu trai à?
Ai bảo anh giấu Tô Yên chuyện này chứ.
Xa Thành Nghị nhìn chằm chằm Lục Cận Phong: “Tôi đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/2565915/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.