Lúc Chu Kiệt đi, quả nhiên Lục Cận Phong đã có mặt.
Trước đó lúc ở cổng cục cảnh sát, Lục Cận Phong đã ngầm ra hiệu cho Chu Kiệt, buổi tối gặp nhau ở đây.
Chu Kiệt cũng không phải lần đầu hỏi Tô Yên chuyện gãy chân, Tô Yên đang nợ ơn, chuyện này từ đầu đến cuối vẫn là một kết quả, đạt được rồi.
Lục Cận Phong khoanh hai tay, đứng bên cầu, ánh mắt sâu xa, cả người dường như hòa làm một với màn đêm.
Chu Kiệt đẩy xe lăn đến, hai tay đặt trên lốp xe, nhìn Lục Cận Phong.
"Cậu cả Lục, không biết anh hẹn tôi đến đây có chuyện gì?"
Rõ ràng là biết rồi còn hỏi.
Lục Cận Phong cũng là người có tính cách nhanh nhẹn, anh bước lên vài bước, ánh mắt dừng lại trên cái chân gãy của Chu Kiệt, thẳng thắn thừa nhận: "Tôi đã tìm người làm chân anh tàn phế đó."
Nghe xong, cả người Chu Kiệt chợt run rẩy, cảm giác tức giận và kinh ngạc bỗng ập đến.
Tức giận vì Lục Cận Phong đã làm chân anh ta tàn phế, khiến anh ta trở thành người tàn tật, kinh ngạc vì Lục Cận Phong lại thừa nhận thoải mái như vậy.
Cảm xúc của Chu Kiệt vô cùng kích động: "Lục Cận Phong, mối thù gãy chân, không đội trời chung."
"Cho nên hôm nay tôi mời anh đến chính là để kết thúc ân oán này." Lục Cận Phong hờ hững nói: "Năm đó, Chu Hoàng Long sai người bắt cóc Yên Yên, muốn hại chết Yên Yên, Yên Yên đã nhảy vào trong biển để tự vệ, may mà tôi đến kịp mới cứu được cô ấy, ban đầu tôi muốn làm Chu Hoàng Long tàn phế, nhưng anh là con trai cưng của Chu Hoàng Long, anh xảy ra chuyện mới có thể khiến ông ta bị trừng phạt thích đáng hơn."
"Lục Cận Phong, suy nghĩ phút chốc của anh đã hủy hoại cả cuộc đời tôi." Ánh mắt Chu Kiệt tràn đầy thù hận nói: "Tôi cũng từng con cưng của trời, bị anh lôi vào địa ngục, anh biết bây giờ tôi sống ở nhà họ Chu như thế nào không? Tôi vốn là người được chọn có hy vọng sẽ thừa kế tập đoàn Chu Thị nhất, bây giờ tôi trở thành người tàn tật, là một người tàn tật thì làm được gì nữa chứ?"
Chu Kiệt kích động siết chặt tay vịn xe lăn, trên trán nổi gân xanh, vẻ mặt đầy đau khổ: "Nếu như Chu Kiệt tôi là người khỏe mạnh, cũng không đến nỗi phải sợ bóng sợ gió trước mặt người mình yêu, Chu Kiệt tôi chắc chắn sẽ cướp Tô Yên về."
Lục Cận Phong đã nhìn ra được Chu Kiệt có ý với Tô Yên từ lâu.
"Cho dù anh là người khỏe mạnh, Tô Yên và anh cũng sẽ không có kết quả đâu." Lục Cận Phong móc một con dao găm trong túi ra.
Ánh mắt Chu Kiệt bỗng nhiên co rút, từ sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt: "Anh muốn làm gì?"
Nơi này xung quanh hẻo lánh, dưới cầu dòng sông chảy siết, Chu Kiệt lại là một người tàn tật, Lục Cận Phong muốn làm gì thật thì cũng rất dễ dàng.
Chu Kiệt sợ hãi cũng đúng.
Sắc trời chợt thay đổi, gió nổi mây bay cuồn cuộn.
Trông có vẻ một cơn mưa xối xả sắp ập đến.
Lục Cận Phong đưa dao găm cho Chu Kiệt, ánh mắt sâu thẳm, một tia sét đánh xuống, trời đất bỗng chốc bừng sáng, nhưng rất nhanh lại trở nên tăm tối hơn.
Chu Kiệt không hiểu ý Lục Cận Phong, giữ nguyên trạng thái cảnh giác.
"Lục Cận Phong tôi kể từ lúc gặp được Tô Yên, cái mạng này là của cô ấy, cô ấy còn, tôi sẽ không chết, những ơn nghĩa cô ấy nợ, tôi sẽ trả, những gì cô ấy nợ anh tôi cũng sẽ trả." Giọng nói Lục Cận Phong nặng nề: "Bây giờ, tôi đưa dao cho anh, trừ cái mạng này ra, còn lại tùy anh xử lý, từ nay về sau anh không được mang ơn nghĩa ra để trói buộc Yên Yên nữa, ân oán giữa đàn ông chúng ta thì chúng ta tự giải quyết."
Trong lòng Chu Kiệt vô cùng kinh ngạc.
Tùy anh ta xử lý?
Vậy có nghĩa là chỉ cần giữ lại cái mạng cho Lục Cận Phong, anh ta muốn chặt đứt tay chân Lục Cận Phong cũng được.
Chỉ vì muốn chặt đứt cái cớ để anh ta dây dưa với Tô Yên.
Nếu không phải vì Tô Yên, Lục Cận Phong chắc chắn sẽ không làm đến nước này.
Chu Kiệt nhìn chằm chằm vào con dao, nhưng lại chần chừ không dám cầm lấy, cho dù trong lòng rất tức giận, lúc anh ta biết Lục Cận Phong làm anh ta tàn phế, suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là phải làm Lục Cận Phong tàn phế, anh ta muốn trả thù.
Nhưng lúc Lục Cận Phong thật sự cho anh ta cơ hội này, anh ta lại sợ hãi, e ngại chùng chân.
Cơ thể Chu Kiệt chợt run lên, càng không dám chìa tay ra lấy: "Lục Cận Phong, anh đừng tưởng như thế có thể trả hết được, sau khi bị đứt chân, tôi đã chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, bị sỉ nhục thế nào, sao anh có thể cảm nhận được."
Chu Kiệt vừa dứt lời, Lục Cận Phong bỗng nhiên giơ dao lên, vào lúc Chu Kiệt còn đang sửng sốt, anh đã hung hăng chém vào chân trái của mình.
Máu tươi lập tức tuôn ra, cả cái quần đều ướt đẫm đầy máu.
Cùng lúc đó.
Ở nhà cũ nhà họ Lục.
Mí mắt Tô Yên chợt giật lên một cái, luôn cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
"Hạ Phi, cha con đi đâu rồi?"
Tô Yên bước ra khỏi phòng, phía chân trời chốc chốc lại lóe lên tia chớp càng khiến cô lo sợ hơi.
"Mẹ ơi, vừa nãy con thấy cha ra ngoài rồi." Hạ Phi nói: "Cha lớn như vậy rồi, mẹ đừng lo lắng nữa."
Bé ba bé tư đã được Trần Tố Anh đưa vào phòng, Hạ Vũ Mặc thì đang ở cùng ông cụ Lục.
Hạ Phi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, vẻ mặt chợt thay đổi, nói với Tô Yên: "Mẹ ơi, thầy Xa tìm con, ông Tiết đến rồi, con ra ngoài một chuyến."
"Đã trễ như vậy rồi, bảo chú Hạ Vũ đưa con đi." Tô Yên lo lắng cho con trai cả.
"Vâng ạ thưa mẹ." Hạ Phi tìm Hạ Vũ, hai người vội ra ngoài.
Tô Yên không yên tâm, còn gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, nhưng không có ai nghe máy.
Dưới cầu Song Lưu.
Chu Kiệt sau khi sửng sốt đã kịp phản ứng trở lại nói: "Lục Cận Phong, anh làm như vậy không phải tôi ra tay đâu nhé, anh tự làm mình bị thương."
Lục Cận Phong đau đớn đến nỗi chân còn lại sắp đứng không vững nữa, anh rút dao ra, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nghiến răng nhịn đau nói: "Trả xong rồi."
Trả xong rồi.
Chỉ vì để trả hết món nợ này.
Lục Cận Phong tự phế bỏ đi một chân của mình.
Chu Kiệt vừa kinh ngạc vừa không thể không bái phục sự quyết đoán của Lục Cận Phong, dám nghĩ dám làm, không hề nương tay với chính mình chút nào.
Chu Kiệt cũng không ngốc, đương nhiên biết Lục Cận Phong làm vậy vì Tô Yên, từ nay về sau anh ta cũng không thể lấy ơn nghĩa ra để ép Tô Yên làm gì nữa.
Trước đây còn có thể gây khó dễ Tô Yên, lợi dụng sự áy náy của Tô Yên, ăn một bữa cơm, trò chuyện vài câu, bây giờ đã là người lạ không nợ nần gì nhau.
Chu Kiệt bỗng chốc thở hắt ra một hơi, kiềm nén nói: "Tôi thua rồi, thua sạch rồi."
Đổi lại là anh ta, anh ta cũng không biết mình có thể quyết đoán như Lục Cận Phong hay không.
Thật ra, anh ta còn không có cả tư cách nói thua.
Lục Cận Phong cầm chặt dao, mặc cho máu đang chảy trên chân, nói: "Chu Kiệt, vị trí người thừa kế mà anh muốn có được, chỉ cần anh đi giành, Lục Cận Phong tôi nhất định sẽ giúp anh một tay, trả sạch món nợ ơn nghĩa này."
Lục Cận Phong nói xong bèn quay người rời đi.
Chu Kiệt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lục Cận Phong, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Lục Cận Phong lại có được tình yêu của Tô Yên, cũng có thể làm lại từ đầu sau khi phá sản.
Người đàn ông dũng cảm quyết đoán như vậy, sao có thể thua được chứ.
Lục Cận Phong bước về phía xe mình, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hiển thị bên trên, anh khẽ điều chỉnh cảm xúc, bấm gọi lại, giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ: "Yên Yên, sao vậy, vẫn chưa ngủ sao?"
"Lục Cận Phong, anh chết ở đâu rồi, trời sắp mưa rồi còn không mau về nhà." Lục Cận Phong đã quen với tính cách nói năng chua ngoa này của Tô Yên.
Lục Cận Phong nghe thấy giọng nói của Tô Yên cũng cảm thấy vết thương không còn đau đến thế nữa.
"Anh có chút chuyện, tối nay không về nhà được, em ngủ sớm đi, lát nữa anh tìm Xa Thành Nghị đi uống rượu, tên oắt này bữa nay không bình thường lắm, anh phải đi xem thử."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]