Màn đêm dần buông xuống.
Tám giờ tối, dưới cầu Song Lưu.
Lúc Chu Kiệt đi, quả nhiên Lục Cận Phong đã có mặt.
Trước đó lúc ở cổng cục cảnh sát, Lục Cận Phong đã ngầm ra hiệu cho Chu Kiệt, buổi tối gặp nhau ở đây.
Chu Kiệt cũng không phải lần đầu hỏi Tô Yên chuyện gãy chân, Tô Yên đang nợ ơn, chuyện này từ đầu đến cuối vẫn là một kết quả, đạt được rồi.
Lục Cận Phong khoanh hai tay, đứng bên cầu, ánh mắt sâu xa, cả người dường như hòa làm một với màn đêm.
Chu Kiệt đẩy xe lăn đến, hai tay đặt trên lốp xe, nhìn Lục Cận Phong.
"Cậu cả Lục, không biết anh hẹn tôi đến đây có chuyện gì?"
Rõ ràng là biết rồi còn hỏi.
Lục Cận Phong cũng là người có tính cách nhanh nhẹn, anh bước lên vài bước, ánh mắt dừng lại trên cái chân gãy của Chu Kiệt, thẳng thắn thừa nhận: "Tôi đã tìm người làm chân anh tàn phế đó."
Nghe xong, cả người Chu Kiệt chợt run rẩy, cảm giác tức giận và kinh ngạc bỗng ập đến.
Tức giận vì Lục Cận Phong đã làm chân anh ta tàn phế, khiến anh ta trở thành người tàn tật, kinh ngạc vì Lục Cận Phong lại thừa nhận thoải mái như vậy.
Cảm xúc của Chu Kiệt vô cùng kích động: "Lục Cận Phong, mối thù gãy chân, không đội trời chung."
"Cho nên hôm nay tôi mời anh đến chính là để kết thúc ân oán này." Lục Cận Phong hờ hững nói: "Năm đó, Chu Hoàng Long sai người bắt cóc Yên Yên, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/2565906/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.