Trên mặt đất để một đống rác thải của nhà bếp, mùi vô cùng gắt và khó ngửi.
Một chiếc xe hốt rác dọn dẹp số rác thải này, đang định kéo đi.
Vào lúc xe hốt rác chuẩn bị dọn dẹp rác thải của nhà bếp, Tô Yên vội vàng la to: "Khoan đã."
Người lái xe dừng xe lại, thò đầu ra thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy dự tiệc đang xông về phía thùng rác, bắt đầu bới rác.
Người lái xe không quen biết Tô Yên, nhưng lại quen quản lý Mã của khách sạn, nghi hoặc hỏi: "Quản lý Mã, đây là?"
"Anh Phạm xuống xe giúp một tay với, xuống đây tìm giúp."
Mùi quá nồng, vừa dơ vừa thối, ruồi nhặng bay khắp nơi, quản lý Mã thật sự không dám bới rác.
Tô Yên lại giống như nổi điên, không màn đến hình tượng lao vào lục thùng rác.
Tiểu Vũ mất tích rồi, cô còn cần hình tượng gì nữa chứ.
Tài xế xuống xe, bước đến trước mặt quản lý Mã nói: "Quản lý Mã, tìm gì vậy?"
"Tìm..." Quản lý Mã cũng không biết Tô Yên đang tìm cái gì, từ đầu đến cuối anh ta không biết Tô Yên đang làm gì cả, nhưng đây là mợ Lục, cơ hội nịnh hót tốt như vậy chắc chắn không thể bỏ qua được.
"Mợ Lục, cho hỏi cô đang tìm gì vậy? Bọn tôi tìm giúp cô."
Tô Yên vừa bới rác vừa tiện thể trả lời một câu: "Tìm con trai tôi."
"Tìm con..." Quản lý Mã nhắc lại, bỗng nhiên phản ứng trở lại, còn tưởng mình nghe nhầm, tìm con trai trong thùng rác?
Quản lý Mã hỏi lại lần nữa: "Mợ Lục, cô vừa nói gì? Tôi nghe không rõ lắm."
Quản lý Mã khẽ mỉm cười, ra vẻ nịnh nọt.
"Tìm con trai tôi." Tô Yên lật tung mấy cái thùng rác vẫn không tìm thấy người.
Lần này quản lý Mã đã nghe rõ rồi, cũng không nghi ngờ, lại càng không dám nghi ngờ, anh ta nhắc lại với tài xế: "Tim con trai tôi, à, nói nhầm rồi, tìm con trai giùm mợ Lục."
Tài xế cười nói: "Ở đây toàn là rác, sao lại có người được chứ?"
Tô Yên cả người hôi thối bước đến trước mặt tài xế nói: "Còn rác nữa không?"
Có lẽ do linh cảm giữa mẹ con, Tô Yên cảm thấy Tiểu Vũ ở gần đây, lần trước Tiểu Vũ xảy ra chuyện cô cũng có cảm giác này.
Tài xế nói: "Vừa chở đi một chuyến."
"Chở đi đâu rồi?"
"Bãi rác."
Tô Yên lập tức chạy về phía lối ra, sau đó lại quay lại nói: "Bãi rác ở đâu?"
Quản lý Mã đứng ra nói: "Mợ Lục, hay là tôi lái xe đưa cô đi nhé."
"Được, anh đi lấy xe đi."
Rất nhanh Tô Yên đã lên đường đến bãi rác.
Tô Yên mở điện thoại lên, gọi điện cho Lục Cận Phong nói: "Rất có khả năng Tiểu Vũ bị đưa đến bãi rác rồi, bây giờ em đang trên đường đến bãi rác, em gửi định vị cho anh, mau chóng đến đây."
"Được, bọn anh đang trên đường về." Sau khi Lục Cận Phong phát hiện ra manh mối đã vội chạy về.
Bãi rác.
Mùi hôi thối bốc lên.
Mổ chiếc xe con màu đỏ rất chói mắt dừng bên đường.
Tô Vân bịt mũi, tay cầm một cây gậy đang bới rác tìm kiếm.
Trước đó cô ta phát hiện Tô Yên đi ra đi vào rất không bình thường, cô ta đã cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, cô ta đi ra ngoài theo Tô Yên, sau đó đã gặp Tần Nhã Hân, cô ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết người đó lén lén lút lút, cho nên Tô Vân cũng đi theo.
Tô Vân tận mắt nhìn thấy Tần Nhã Hân vứt một cái túi lớn vào trong đống rác, cô ta không biết đó là gì, sau đó nhìn thấy Tô Yên ra ngoài với Lục Cận Phong bèn cảm thấy chuyện này không bình thường.
Tô Vân nửa đường quay lại bãi rác này đúng lúc nhìn thấy xe hốt rác đang kéo một xe rác đi, cô ta cũng bắt đầu lái xe chạy theo.
Chắc chắn Tần Nhã Hân đã giấu báu vật gì đó mới khiến Tô Yên và Lục Cận Phong sốt ruột như vậy.
Bỗng nhiên Tô Vân còn tìm được túi rác đó thật.
"Tôi lại muốn xem thử, trong đây có cái gì." Tô Vân khẽ lẩm bẩm, rất háo hức, túi đồ lớn như vậy là gì chứ?
Trước tiên cô ta cầm gậy chọc thử, bỗng dưng đồ bên trong túi khẽ nhúc nhích.
Đây là một cái túi nilon lớn màu đen, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong có gì, cũng không thể nào đoán được.
"Á!" Tô Vân giật mình nhảy về sau một bước.
Đồ trong túi nilon vẫn nhúc nhích, Tô Vân đánh liều cầm gậy chọc tiếp.
Đồ trong túi nilon lại nhúc nhích mạnh hơn, trực tiếp lăn lộn dưới đất.
"Á á á." Tô Vân giật mình thét chói tai.
Lúc này, xe của Tô Yên cũng đến nơi, cô vội vàng xuống xe, nhìn thấy Tô Vân ở đây cũng rất bất ngờ.
"Sao cô lại ở đây?"
"Sao cô lại ở đây?"
Hai người cùng đồng thanh hỏi.
Đồng trong túi vẫn đang nhúc nhích, Tô Vân cầm gậy lên sợ đến nỗi định đập xuống, Tô Yên vội vàng bước lên ngăn lại: "Dừng tay."
Tô Yên đẩy Tô Vân ra, dựng đứng cái túi rác màu đen lên, lập tức tháo dây buộc ra.
Túi rác được mở ra, bên trong chính là Hạ Vũ Mặc.
Tô Vân kinh ngạc nói: "Sao lại có người chứ, tôi, tôi không biết thật, chuyện này không liên quan đến tôi."
Cô ta chỉ tò mò nên mới đến đây.
Hạ Vũ Mặc bị trói hai tay hai chân, miệng cũng bị dán băng dính, nhìn thấy Tô Yên Hạ Vũ Mặc hức hức một tiếng rồi khóc òa lên.
"Mẹ ơi, người phụ nữ xấu xa đó bắt nạt con, cô ta ức hiếp đứa trẻ yếu ớt như con, hiếp người quá đáng rồi."
Ban đầu Tô Yên vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng lời của Hạ Vũ Mặc lại khiến cô hơi dở khóc dở cười.
"Không sao rồi, mẹ đến rồi." Tô Yên vẫn rất tự trách, cho dù Hạ Vũ Mặc có thông minh hơn nữa thì suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, không có đủ sức chống trả, nếu như gặp chuyện thật, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Hạ Vũ Mặc khóc một lát rồi ngừng, cảm xúc trở lại như bình thường, tự mình đứng dậy, xoa đầu và ngực của mình nói: "Mẹ ơi, con thấy hơi đau."
Những cơn đau này đều do Tô Vân vừa rồi cầm gậy chọc.
Ánh mắt sắc lẹm của Tô Yên liếc qua, Tô Vân sợ hãi vội nói: "Tôi cũng không biết bên trong sẽ có người, tôi còn tưởng là đồ gì nữa đó."
"Sao cô lại ở đây? Cô cùng một giuộc với Tần Nhã Hân sao?"
"Tôi chỉ tò mò nên đi theo đến đây thôi, Tô Yên, cô đừng đổ oan cho tôi, con trai cô xảy ra chuyện không liên quan đến tôi, cô đừng lấy việc công trả thù riêng." Tô Vân vẫn còn rất kiêng dè Tô Yên, dù sao thì chỗ dựa của Tô Yên lại vững chắc hơn rồi, còn là ông lớn có thể bóp chết cô ta bất cứ lúc nào.
Tô Vân đã ngồi tù một lần, càng ngày càng biết điều hơn, thấy kẻ yếu thì bắt nạt, thấy kẻ mạnh thì kiêng dè.
Tô Yên cũng không nhìn thấy Tô Vân đi cùng Tần Nhã Hân trong video giám sát, hơn nữa lúc Hạ Vũ Mặc xảy ra chuyện Tô Vân cũng đang ở sảnh lớn, Tô Yên cũng tin lời Tô Vân, chuyện của Hạ Vũ Mặc không liên quan đến cô ta.
Vài chiếc xe cũng chạy về phía này, Lục Cận Phong đã đến.
"Em trai." Hạ Phi chạy đến trước mặt Hạ Vũ Mặc trước, anh em hai đứa cùng trải qua khó khăn ở trại mồ côi ngần ấy năm, tình cảm cũng ngày một tăng lên.
Hạ Phi ôm chầm lấy Hạ Vũ Mặc, an ủi một chút, đến gần ngửi thấy mùi thối, Hạ Phi bèn bịt mùi nói: "Em trai, em thối quá."
"Đâu có thối, không thối chút nào, anh ơi, ôm đi." Hạ Vũ Mặc đùa dai, lại đến gần bảo Hạ Phi ôm.
Hạ Phi lập tức bỏ chạy, Hạ Vũ Mặc cứ đuổi theo, hai anh em bắt đầu nô đùa.
Vạn Nhất cười trên nỗi đau của người khác nói: "Hạ Phi, cứ để em trai ôm một lát đi, nhóc làm anh trai mà."
Hạ Phi: "Ngài Vạn, không biết thì đừng có nói, anh đến ôm thử đi."
Hạ Vũ Mặc còn quay người chạy về phía Vạn Nhất, ôm chầm lấy Vạn Nhất, cười khanh khách nói: "Cha nuôi, ôm một cái."
Vạn Nhất: "..."
Nhìn mọi người vui đùa, Lục Cận Phong khẽ thở phào một hơi, lộ vẻ tươi cười.
Đúng là hú hồn một phen.
Lúc này một chiếc xe hốt rác lớn từ nơi khác chạy đến, trực tiếp xúc một cái, đổ toàn bộ rác vào trong máy xay.
Cho dù là loại rác gì cũng đều xử lý như vậy.
Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn thấy cảnh này trong lòng bỗng chốc khiếp sợ.
Nếu bọn họ đến muộn một chút, Hạ Vũ Mặc đã bị bỏ vào trong máy xay rồi.
Chiêu mượn dao giết người hay lắm.
Sự căm hận và nỗi khiếp sợ dấy lên trong lòng Tô Yên.
Lần này cô chắc chắn sẽ không tha cho Tần Nhã Hân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]