Thì ra Lệ Quốc Minh luôn nghĩ Tô Duy là con của mẹ cô, ông ta một bên tính kế với Tô Duy, một bên giăng bẫy cô.
Ông ta muốn gieo lòng thù hận vào trong lòng cô, khiến cô hận không thể giết Tần Chấn Lâm và tìm cách trả thù Tần Chấn Lâm.
Nếu đã không có được, thì phá huỷ nó là cách tốt nhất.
Đó chính là Lệ Quốc Minh.
Ông ta không chỉ hủy hoại mẹ cô, mà còn cả cô và Tô Duy.
Nhưng đến cuối cùng, tự vác đá đập chân mình, Lệ Quốc Minh không hề nghĩ là sau bao nhiêu tính toán của ông ta đều là đang hại chính con của mình.
Tô Yên cũng đứng dậy đập tay xuống bàn: "Lệ Quốc Minh, cháu không có thời gian để ở đây cùng chú nói chuyện phiếm. Trong lòng chú hẳn biết rõ nhất những việc chú đã đối xử với Hải Vân, tự mình tạo nghiệp tự mình chịu, đừng có mãi trốn tránh phủ nhận Tiểu Duy nữa, cháu nghĩ nếu Tiểu Duy và Lâu Doanh biết chú là cha bọn họ, chắc bọn họ không có định chấp nhận chú."
"Tiểu Duy và Lâu Doanh, làm sao chúng có thể là con của tao được? Tao, Lệ Quốc Minh, cả đời này không thể có con cái, làm sao có thể." Lệ Quốc Minh nghĩ đây là một trò đùa lớn: "Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi Trương Hải Vân cũng đã mất, làm sao mày biết được? Chẳng lẽ là cô ấy báo mộng cho mày? Tiểu Yên, mày nhất định là đang nói dối tao, như vậy tao càng không thể để bị mày lừa. "
Lệ Quốc Minh cười và nhất quyết không chịu thừa nhận sự thật này.
“Hoàng Nam nói với tôi là phải mang xét nghiệm ADN quan hệ huyết thống tới tận trước mặt chú thì chú mới không chối được nữa đúng không?” Tô Yên rất tức giận, cô chỉ thiếu nước là xông thẳng vào đánh Lệ Quốc Minh.
“Bà xã, bình tĩnh lại.” Lục Cận Phong nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “Nguôi giận nào, em nên đi ra ngoài hít thở một chút, không khí ở đây ngột ngạt, không tốt cho em và con gái, những thứ còn lại cứ giao cho anh.”
Tô Yên thực sự không muốn đối mặt với Lệ Quốc Minh, vì vậy cô đã đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lệ Quốc Minh từ bên trong.
Tiếng kêu này kéo dài trong vài phút.
Một lúc sau, Lục Cận Phong đi ra, phủi phủi quần áo, nói: "Đi thôi, ông ta tin rồi."
Tô Yên: "..."
"Chồng, anh thật là hung bạo."
Nhưng có điều...
"Em thích."
Tâm trạng Lục Cận Phong tốt, ghé vào tai Tô Yên nói nhỏ: "Anh biết trước được rằng em sẽ rất hài lòng với hành động bạo lực này của anh. Anh sẽ tăng cường luyện tập trước khi con gái chào đời để khiến em hài lòng hơn."
Tô Yên: "..."
“Lục Cận Phong, anh đã thay đổi.” Tô Yên nhịn không được quát chồng, khinh thường nhìn anh: “Anh thật bẩn thỉu.”
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm cô với nụ cười nửa cười nửa không: "Sau này anh phải bảo vệ ba người các em. Phải rèn luyện thân thể là đúng rồi, Yên Yên, em muốn đi đâu?"
"Anh có nghĩ rằng Lệ Quốc Minh sẽ thay đổi lời thú nhận của mình và nói sự thật? Em có cần làm xét nghiệm quan hệ cha con và gửi nó cho ông ta không?"
"Yên Yên, thật ra không phải đàn ông nào trên thế giới cũng ngốc, có phải là con ruột của mình hay không, trong lòng ông ta tự biết rõ, ông ta đã đứng tuổi rồi, giờ biết mình có con trai, nếu không muốn đoạt tử tuyệt tôn thì ông ta sẽ không kéo Tô Duy xuống cùng."
Không nói lời này còn tốt hơn, Tô Yên không nhịn được mà khinh bỉ.
"Vậy tại sao trước đây anh không nhận ra Hạ Phi?"
Lục Cận Phong: "..."
Anh lại tự đào hố cho mình rồi?
"Hồi đó ai bảo năm đó em chạy trốn nhanh quá? Hơn nữa em còn không nhận anh là cha của đứa trẻ."
Cậu cả Lục có vẻ rất thông minh, anh đã học được cách đánh trả.
“Thật kỳ quái, em còn không nhớ đã gặp anh, tại sao em phải nhớ là đã gặp anh?” Tô Yên cũng có lý của riêng mình, hơn nữa, ai bảo năm đó ánh đèn quá mờ mà đi nhầm phòng.
Phụ nữ đều có những lí do chính đáng.
Lục Cận Phong nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh nhờ ông nội chọn ngày lành tháng tốt, để Hạ Phi và Tiểu Vũ cùng hai người lên gia phả, nhận tổ tiên."
Là một gia tộc lớn, càng có nhiều quy tắc, càng phải coi trọng nó.
Nhà họ Lục có tổ tiên riêng đã lưu truyền hàng trăm năm, tất cả con cháu nhà họ Lục nếu có gia phả đều có thể coi là người của nhà họ Lục.
Nhà họ Lục có truyền thống xương máu, cũng rất coi trọng huyết thống.
“Ngày nào?” Tô Yên cũng hy vọng Hạ Phi và Tiểu Vũ sẽ được nhà họ Lục công nhận càng sớm càng tốt, được liệt vào gia phả.
“Ngày chín.” Lục Cận Phong nói: “Ông nội đang tìm ngày sinh nhật của Hạ Phi và Tiểu Vũ. Ngày chín là ngày tốt nhất. Ông nội đã báo trước sẽ chính thức nhận hai đứa nhỏ ở đại điện.”
“Sớm như vậy sao?” Tô Yên nói: “Chẳng phải, nhà họ Vạn tổ chức hôn lễ cho con gái vào ngày Tám sao. Là Vạn Linh San hả, trước đó sao em chưa từng nghe qua Vạn Nhất còn có em gái."
"Đó là Thương Hải Di châu của nhà họ Vạn."
Tô Yên hiểu ra: "Gia đình giàu đúng là... có rất nhiều con cháu."
Hai người trở về từ trại giam, và ngày hôm sau, tin tức đến từ đồn cảnh sát.
Lệ Quốc Minh đã thay đổi lời thú nhận và thừa nhận rằng Tô Duy đã bị ông ta buộc tội, hàng hóa trong kho không liên quan gì đến Tô Duy cả.
Lục Cận Phong đã nói đúng, cốt nhục của một người đàn ông, huyết mạch thật sự rất quan trọng, điều này khẳng định câu nói hổ dữ không ăn thịt con.
Cuối ngày, Tô Duy được tuyên trắng án.
Đồng thời, phía Tô Vân cũng có kết quả, nghe nói ngày tám sẽ được ra tù.
Sau khi Tô Yên biết chuyện, cô phải nói là đồn cảnh sát thật biết chọn ngày, Sở Hướng Nam chuẩn bị kết hôn vào ngày ngày tám, nếu Tô Vân ra mặt thì hôn lễ sẽ rất náo nhiệt.
Trong nháy mắt.
Ngày tám đã đến rồi.
Tô Yên vốn tưởng rằng Lâu Doanh sẽ cao hứng đến phát điên mất, nhưng Lâu Doanh lại thiếu hứng thú nói: "Chị, em không đi cùng chị được không. Em cùng Phi Minh đã mua vé, buổi tối bay đến Moscow."
“Đột ngột như vậy sao?” Tô Yên cảm thấy Lâu Doanh có gì đó không ổn: “Hôm nay Vạn Nhất sẽ đến. Em không muốn làm phiền anh ta sao? Hôm nay chị sẽ giúp em lật một ván, thế nào? "
“Quên đi, thật nhàm chán.” Lâu Doanh coi thường vạn vật, vạn vật đều là mây trôi: “Em và Phi Minh đến Moscow để ngắm tuyết.”
"Vậy thì khi nào em về?"
“Em không biết.” Lâu Doanh đặt tay lên vai Tô Yên, nói với thái độ hào hiệp: “Em và Phi Minh đã lang thang khắp nơi trong những năm này, đi tới đâu thì tính tới đấy, đi ngao du đó đây trên thế giới, đây mới là một cuộc sống mà em đây hằng mong muốn. "
Nói cách khác, nó như ngụ ý rằng sẽ không quay trở lại.
Tô Yên trong nháy mắt cảm thấy u sầu: "Lâu Doanh, em có chắc là mình không sao chứ"
"Em có thể bị gì chứ?" Lâu Doanh xoa mũi cười: “Chị và anh rể đi đám cưới sớm đi, nhân tiện hôm nào tổ chức đám cưới thì báo cho em biết, nếu em rảnh, em sẽ đến, đến cùng nâng ly chén rượu mừng. "
Lâu Doanh đã rất phóng khoáng, đã quyết đi đâu thì quyết không đổi, và cô ấy thực sự đã đi như thế này.
Hôn lễ của đích nữ nhà họ Vạn được tổ chức ở một nhà hàng rượu.
Khi Tô Yên và Lục Cận Phong đến, thấy Vạn Nhất đang tiếp khách.
Anh ta nghe nói Lâu Doanh sẽ tới, nhưng giờ lại không thấy người đââu.
Khi Tô Yên và Lục Cận Phong bước vào, anh ta thò đầu nhìn về phía sau, lẩm bẩm nói: "Sao lại ít người vậy?"
Tiểu Vũ nhìn rõ được nội tâm Vạn Nhát, nói: "Cha nuôi, đừng ngóng nữa. Dì không tới, dì cùng dì Phi Minh rời đi rồi."
Hạ Phi nói thêm: "Chuyến bay tám giờ, nếu bây giờ cha nuôi đến sân bay, chắc cũng muộn rồi."
Nghe xong, Vạn Nhất không khỏi kinh ngạc, anh ta thở một hơi dài nhẹ nhõm, giọng điệu thoát tục nói: "Ba đến sân bay làm gì? Cái đồ mẫu dạ xoa kia đi rồi, vừa hay về sau ba không cần lo lắng bị làm phiền nữa. "
Hạ Phi lắc đầu: "Đáng độc thân cả đời."
Tiểu Vũ nói: "Lớn lên em sẽ lấy dì nhỏ làm vợ."
Vạn Nhất vui vẻ: "Vậy thì chẳng lẽ con đang tìm một người mẹ kế cải trang mỗi ngày đều đánh con."
“Cha nuôi, ba không hiểu gì cả, đánh là hôn còn mắng là yêu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]