Câu hỏi này của Tần Chấn Lâm, đột nhiên khiến Tô Yên cảnh giác.
“Ông hỏi những điều này để làm gì? Chẳng lẽ, ông có thể là cha của tôi sao? Mà tuyệt đối đừng là như vậy, tôi thực sự không muốn có thêm chị em cùng cha khác mẹ đâu, tôi bị ám ảnh.”
Tô Vân là nỗi ám ảnh khi bé của Tô Yên.
Cũng đừng trách Tô Yên nghĩ như vậy, những bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà cô xem khi không có việc gì làm đều diễn như vậy.
Tần Chấn Lâm vốn đang rất xúc động, nhưng khi nghe Tô Yên nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút... không biết nên trả lời như thế nào.
“Tôi chỉ hỏi thôi không làm gì cả.”
Tô Yên vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết tôi rồi, ông hỏi thì cứ hỏi, đừng có làm người ta sợ vậy chứ, năm nay tôi hai mươi lăm, sinh vào tháng chạp âm lịch.”
“Hai mươi lăm, sinh vào tháng chạp âm lịch.” Tần Chấn Lâm nhẩm lại một lần nữa, nghiêng người sang một bên, nhìn chằm chằm vào lọ hoa, dường như nhớ lại phần ký ức nào đó, lẩm bẩm: “Tính tình của cô ấy, vẫn ngoan cố như vậy.”
“Mẹ tôi sao?” Tô Yên ngay tập tức tò mò hỏi: “Ông chủ Tần, có phải ông thích mẹ tôi không?”
Nghe vậy, Tần Chấn Lâm đột nhiên cảm thấy như bị ai đó giẫm phải đuôi vậy, nhảy dựng lên, kích động nói: “Ai thích cô ấy? Cả đời Tần Chấn Lâm tôi muốn người phụ nữ nào chả có, mà lại đi thích người phụ nữ tự cao tự đại đó sao? Đúng là buồn cười.”
m thanh của Tần Chấn Lâm rất lớn, Tô Yên xoa lỗ tai, liếc nhìn Tần Chấn Lâm một cái: “Không thích thì không thích, tôi chỉ hỏi thế thôi, mẹ tôi đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tính cách dịu dàng, lại rất thông minh, nói mẹ tôi tự cao tự đại, đó là do ông bị mù, không biết thưởng thức mà thôi.”
Bôi nhọ mẹ cô, xin lỗi, cô không thấy vui.
“Cái tính cách nóng nảy của mẹ cô, dịu dàng cái gì? Thật là nực cười.” Đột nhiên Tần Chấn Lâm như biến thành một người khác vậy, bắt đầu phàn nàn, lảm nhảm: “Người phụ nữ như mẹ cô, tính cách vừa xấu lại rất ngoan cố, chẳng có một tí dịu dàng gì, chẳng cần cô nói, cái tính cách này của cô giống y hệt mẹ cô, hung dữ độc ác, mồm mép lanh lợi, giận dỗi vô cớ, đã ngoan cố lại rất bảo thủ, không tin thì cô kêu mẹ cô ra đây, chúng ta hỏi trực tiếp...”
Tô Yên nhẹ nhàng ngắt lời Tần Chấn Lâm: “Mẹ tôi chết hơn mười năm rồi, ông muốn kêu tôi xuống dưới đó gọi bà ấy lên đây sao?”
Cảm xúc kích động của Tần Chấn Lâm giống như một chiếc máy đang hoạt động đột nhiên bị ngắt điện vậy, ngây người ra.
Tô Yên lặp lại một lần nữa: “Vừa rồi tôi cũng đã nói, mẹ tôi qua đời rồi, tôi thì chắc khoảng sáu bảy mươi năm nữa mới có thể đi xuống dưới đó tìm mẹ tôi được, hay là ông có thể đi xuống trước để hỏi đó?”
“Sao cô ấy... lại chết?” Mất một lúc lâu Tần Chấn Lâm mới lấy lại được giọng nói của mình.
“Chết vì bệnh.”
“Sao cô ấy có thể chết được, sao cô ấy có thể chết được.” Cảm xúc của Tần Chấn Lâm lại kích động lần nữa, có chút điên cuồng: “Sao cô ấy có thể chết trước tôi được, cô ấy còn nói muốn xem Tần Chấn Lâm tôi thất bại, nên tôi đã dẫn dắt Địa Sát càng ngày càng phát triển, tôi chính là muốn cho cô ấy xem, lựa chọn của Tần Chấn Lâm tôi là đúng, cô ấy sao có thể chết được.”
Phản ứng của Tần Chấn Lâm giống Hoàng Nam nhưng cũng có chút khác biệt.
Tô Yên nhất thời đoán không ra giữa mẹ cô và Tần Chấn Lâm có ân oán gì, cảm thấy Tần Chấn Lâm có tình cảm khác đối với mẹ cô, nhưng cũng có chút oán hận trong đó.
Tần Chấn Lâm đang cầm lọ hoa, nhìn nó với ánh mắt phức tạp, đột nhiên, lọ hoa vỡ vụn.
“Lệ Uyển.”
Cả người Tần Chấn Lâm đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau, mới từ từ ngồi xuống nhặt mảnh vỡ.
“Lúc mẹ cô sắp chết, có nói cái gì không? Hoặc là, có nhắc tới tôi không?” Tần Chấn Lâm nhặt từng miếng mảnh vỡ lên, sắc mặt trong chớp mắt đã trở lại bình thường, giống như cái người điên cuồng kích động vừa nãy không phải ông ta vậy.
“Không có.” Lúc đó Tô Yên đã ghi lại rồi, cô rất chắc chắn, mẹ cô chưa từng nhắc tới Tần Chấn Lâm.
“Thật đúng là rất giống với tính cách của cô ấy.” Tần Chấn Lâm dùng một miếng vải bọc hết những mảnh vỡ lại, quay người đi về phía một chiếc kệ đồ cổ khác.
Trong lúc ông ta đang quay người đi, không biết có phải là ảo giác của Tô Yên hay không, hình như cô nhìn thấy đôi mắt của Tần Chấn Lâm hơi ướt.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng vang lên.
“Ngài Tần, bữa ăn đêm đã sẵn sàng rồi.”
Tần Chấn Lâm nói: “Đưa vào.”
Người giúp việc bưng hai bát đồ ăn đem đi vào, rồi cung kính đi ra.
Tần Chấn Lâm vứt xong những mảnh vỡ đó, đi tới ngồi xuống: “Này vẫn còn một phần nữa, cô thử xem.”
Tô Yên liếc mắt nhìn một cái, là canh ngọt.
“Mẹ tôi cũng thường xuyên ăn loại canh ngọt này.”
Nghe vậy, động tác trên tay của Tần Chấn Lâm ngừng lại, trong mắt thoáng qua một chút đau đớn.
Tần Chấn Lâm bưng bát canh ngọt lên uống một hơi cạn sạch, ông ta cũng thường hay ăn loại canh ngọt này.
Ông ta ăn xong, thấy Tô Yên không nhúc nhích, Tần Chấn Lâm nói: “Ăn đi, không có độc trong đó đâu.”
Tần Chấn Lâm cũng đã ăn hết rồi, thứ này chắc cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì đang mang thai, Tô Yên cũng thường hay ăn bữa khuya, vốn dĩ là tối nay Lục Cận Phong nấu đồ ăn khuya, nhưng cô chưa kịp ăn, đã bị bắt tới đây rồi.
Hơi đói bụng rồi, Tô Yên cũng không bạc đãi chính mình, ngồi xuống ăn.
“Khi nào ông mới thả tôi đi?”
Tô Yên nghĩ ngay cả mẹ cô cũng nhắc tới rồi, Tần Chấn Lâm chắc sẽ nể tình mẹ cô, thả mình ra ngoài, nhưng không ngờ, Tần Chấn Lâm lại nói: “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ cưới cô về làm người vợ thứ bảy của tôi.”
“Khụ khụ!”
Tô Yên bị sặc nước canh ngọt trong miệng: “Sao ông vẫn muốn cưới tôi? Ông cũng đáng tuổi làm cha người ta rồi, cũng không phải ông không cưới được mẹ tôi, là ông đi cưới tôi đấy chứ, vậy chẳng khác gì tên biến thái?”
“Ai nói tôi muốn kết hôn với mẹ cô?” Tần Chấn Lâm phản ứng lại rất mạnh mẽ: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích Lệ Uyển, tôi không bao giờ thích cô ấy.”
Tô Yên nhìn Tần Chấn Lâm đang cực kỳ tức giận: “Đàn ông các người, cũng nói một đằng làm một nẻo như phụ nữ sao?”
Tần Chấn Lâm nhìn chằm chằm Tô Yên, nhất thời không nói được câu gì.
Tô Yên nói: “Nhìn cái phản ứng đó của ông xem, không phải đang giấu đầu lòi đuôi sao? Tôi nghe chú tôi kể, năm đó mẹ tôi đi tìm ông, sau đó thì rời khỏi Thiên Lang, tôi rất tò mò, năm đó đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến cho mẹ tôi phải mai danh ẩn tích tới Đế Đô sinh sống.”
Tần Chấn Lâm mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, đợi sau khi chọn xong ngày, chúng ta lập tức kết hôn.” Rồi đi ra ngoài.
“Này, tôi vẫn chưa nói đồng ý gả hay không...”
Đáp lại lời của Tô Yên là tiếng đóng cửa, Tần Chấn Lâm mang theo cơn tức giận rời đi.
…
Trong phòng khách.
Một tay của Lục Cận Phong bị còng ở trên giường, Tần Nhã Hân bưng một bát đồ ăn khuya đi vào.
“Anh Cận Phong, em mang canh ngọt đến cho anh này, anh qua đây nếm thử xem.”
Vẻ mặt Lục Cận Phong không chút biểu cảm kéo chiếc còng tay.
Tần Nhã Hân lập tức nói: “Anh Cận Phong, vậy em đút cho anh ăn.”
Cô ta nhất định sẽ không thả Lục Cận Phong đi, một khi đã thả ra, thì rất khó để bắt lại.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi sẽ không kết hôn với cô đâu.” Lục Cận Phong nhắm mắt lại, không thèm nhìn Tần Nhã Hân một cái.
“Không sao cả, rồi anh sẽ đổi ý thôi.” Tần Nhã Hân bưng bát canh ngọt lên trên tay, cười nói: “Anh Cận Phong, bây giờ anh không đồng ý, đó là bởi vì Tô Yên đã mê hoặc anh, đợi sau khi Tô Yên kết hôn với cha em rồi, anh cũng sẽ hồi tâm chuyển ý thôi. ”
Nghe vậy, Lục Cận Phong mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng giống như một con dao sắc bén.
“Tần Chấn Lâm muốn kết hôn với Tô Yên?”
“Đúng vậy, cha em rất thích Tô Yên đó, đúng rồi, vừa nãy cha em đưa Tô Yên về phòng của ông ấy rồi.” Tần Nhã Hân múc một thìa canh ngọt, đưa lên miệng của Lục Cận Phong: “Anh Cận Phong, ăn một miếng đi.”
“Cút ra.” Lục Cận Phong đứng dậy, một tay đập nát bát canh ngọt trong tay Tần Nhã Hân, dùng lực kéo mạnh chiếc còng tay, lạnh lùng nói: “Mở ra.”
“Anh muốn đi cứu Tô Yên sao? Anh Cận Phong, đừng mơ mộng nữa, anh nghĩ em sẽ để anh đi sao? Em đã đi tới bước này rồi, thì phải đi tới cùng, anh không muốn kết hôn với em, vậy anh sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn, còn về phần Tô Yên, để em xem xem cô ta chịu đựng được mấy ngày, thủ đoạn của cha em, người trong giang hồ đều biết rất rõ.”
Vẻ mặt Lục Cận Phong lạnh lùng: “Các người dám động vào một sợi tóc của Tô Yên, tôi nhất định sẽ san phẳng Địa Sát của mấy người.”
Nhìn dáng vẻ Lục Cận Phong tức giận vì Tô Yên như vậy, Tần Nhã Hân căm hận nói: “Rốt cuộc Tô Yên đó có gì tốt chứ? Em có chỗ nào không bằng chị, không bằng Tô Yên, anh có thể yêu bọn họ, tại sao lại không thể yêu em? Anh càng yêu thương Tô Yên, em càng khiến cho hai người không thể ở bên nhau, cho dù có mất cả nhà họ Tần, em cũng phải làm Tô Yên đau khổ, đúng rồi, bát canh ngọt này em cũng đã đưa sang cho Tô Yên và cha em một phần, em đã bỏ một ít thuốc kích dục vào đó, chắc bây giờ bọn họ cũng đã ăn hết rồi.”
Dáng vẻ của Tần Nhã Hân hoàn toàn giống với một kẻ bị tâm thần điên dại, nhưng trên đời này, vẫn còn rất nhiều người điên hơn thế.
Ánh mắt Lục Cận Phong trầm xuống: “Hỏi lần cuối, có thả hay không?”
“Không thả.” Tần Nhã Hân nắm lấy tay của Lục Cận Phong, van xin: “Anh Cận Phong, kết hôn với em, có được không?”
Một tay Lục Cận Phong giật tay của Tần Nhã Hân ra, lấy con dao từ trong túi áo, giơ tay chém về phía bàn tay đang bị còng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]