Tổ chức Ám Dạ đã nhiều năm không gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Vẻ mặt những người trên đường đầy khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trên bến tàu Châu Sâm có rất nhiều thế lực đóng quân ở đó, dù sao thì đây cũng là một miếng mồi ngon, ai cũng muốn hưởng một ít lợi lộc.
Vừa thấy người của tổ chức Ám Dạ bắt tay hành động, những tên tép riu sai vặt cũng không dám đắc tội tổ chức Ám Dạ, lũ lượt né tránh.
Những tổ chức có chút thực lực thì cử người đi nghe ngóng, nhưng không nghe ngón được chút tin tức nào.
Trên một chiếc du thuyền màu xanh, Lệ Quốc Minh nghe thủ hạ báo cáo, trên biển xuất hiện nhiều người của tổ chức Ám Dạ, hơn nữa còn xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, treo ký hiệu trên du thuyền, trong lòng ông ta cũng giật mình.
"Lẽ nào xông về phía chúng ta sao?" Một ông lão lớn tuổi hỏi: "Có người tiết lộ hành tung của chúng ta sao?"
"Đi xem thử trước đã." Lệ Quốc Minh bước lên boong tàu, cầm kính viễn vọng nhìn ra phía mặt biển, từng chiếc du thuyền giống như những con cá kình đang lao nhanh đến đây.
Lệ Quốc Minh căng thẳng nói: "Mọi người đề cao cảnh giác."
Cho dù có phải tổ chức Ám Dạ xông về phía chúng ta hay không, chúng ta đều phải chuẩn bị thật tốt.
Trên mặt biển còn có rất nhiều khách du lịch, các đại gia đưa người đẹp đi thưởng thức trời xanh mây trắng trên boong tàu, hưởng thụ sự xa hoa.
Từng chiếc du thuyền lao nhanh như tên lửa tách ra hai bên, nước biển bắn tung tóe khắp nơi, các đại gia giậm chân chửi rủa, đang định tìm đối phương tính sổ, nhìn thấy vô số du thuyền lao đến, bọn họ sợ hãi trố mắt nhìn.
"Lẽ nào xông về phía chúng ta sao?" Một ông lão lớn tuổi hỏi: "Có người tiết lộ hành tung của chúng ta sao?"
"Đi xem thử trước đã." Lệ Quốc Minh bước lên boong tàu, cầm kính viễn vọng nhìn ra phía mặt biển, từng chiếc du thuyền giống như những con cá kình đang lao nhanh đến đây.
Lệ Quốc Minh căng thẳng nói: "Mọi người đề cao cảnh giác."
Cho dù có phải tổ chức Ám Dạ xông về phía chúng ta hay không, chúng ta đều phải chuẩn bị thật tốt.
Trên mặt biển còn có rất nhiều khách du lịch, các đại gia đưa người đẹp đi thưởng thức trời xanh mây trắng trên boong tàu, hưởng thụ sự xa hoa.
Từng chiếc du thuyền lao nhanh như tên lửa tách ra hai bên, nước biển bắn tung tóe khắp nơi, các đại gia giậm chân chửi rủa, đang định tìm đối phương tính sổ, nhìn thấy vô số du thuyền lao đến, bọn họ sợ hãi trố mắt nhìn.
Mỗi một chiếc du thuyền đi qua lại bắn lên một đóa bọt sóng, nước biển làm ướt đẫm hết các đại gia và người đẹp, nhưng những người này cũng không dám hó hé lời nào.
Lục Cận Phong và Tô Yên cũng đến bến tàu, Tô Duy bị người của tổ chức Thiên Lang đưa đi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, bây giờ nghe nói Hạ Vũ Mặc cũng có thể bị tổ chức Thiên Lang bắt đi, trong lòng Tô Yên càng thêm lo lắng.
Tô Yên tụ họp với hai người Hạ Huy.
"Bây giờ tình hình thế nào? Có tin tức gì chưa?"
Hạ Vũ lắc đầu: "Vẫn chưa, cô Tô đừng lo lắng, chiếc du thuyền bắt cóc Hạ Vũ Mặc chắc chắn không thể ra khỏi hải phận này."
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Lục Cận Phong nghiêm nghị nói: "Đưa máy tính cho tôi xem thử."
Hạ Vũ lập tức đưa máy tính cho Lục Cận Phong, Lục Cận Phong mở máy tính lên, chỉ mất chưa đến một phút đã xâm nhập vào hệ thống giám sát, rất nhanh đã thu thập được hình ảnh của Hạ Vũ Mặc.
"Là người phụ nữ này bắt cóc Hạ Vũ Mặc?" Lục Cận Phong cau mày hỏi: "Tổ chức Thiên Lang trước nay không tuyển phụ nữ."
"Đó không phải người của tổ chức Thiên Lang sao?"
Tô Yên bước đến bên cạnh Lục Cận Phong xem máy tính, cô nhìn chằm chằm vào người bên trong, cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc nhìn thấy Hạ Vũ Mặc bị người phụ nữ trong video bế lên du thuyền, cô lập tức nhớ ra nói: "Đó là Tần Phương Linh, Tần Phương Linh đã bắt cóc Hạ Vũ Mặc."
Tô Yên sống chung một mái nhà với Tần Phương Linh ngần ấy năm, không cần nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn dáng người thôi cũng có thể nhận ra.
"Tần Phương Linh?"
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Lục Cận Phong nói: "Nếu như là Tần Phương Linh vậy thì dễ giải quyết rồi."
Ít nhất Hạ Vũ Mặc cũng được an toàn.
Nếu như là tổ chức Thiên Lang thật, Hạ Vũ Mặc bị đưa ra khỏi hải phận, vậy thì sẽ phiền phức hơn nhiều.
Lục Cận Phong lập tức gọi điện thoại ra lệnh: "Lục soát tất cả du thuyền trên biển, không được bỏ qua chiếc nào."
bên phía Vạn Nhất và Hạ Phi cũng nhận được lệnh, mấy trăm người khác trên mặt biển cũng cùng lúc nhận được mệnh lệnh, bắt đầu tra xét.
"Đại ca đến rồi, tìm Hạ Vũ Mặc về chắc sẽ không khó đâu." Vạn Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Hạ Phi tìm tòi trên mặt biển, nhìn thấy một chiếc du thuyền đang dừng trên mặt biển: "Ngài Vạn, lái qua đó đi."
Lúc này Vạn Nhất cũng không so đo chuyện Hạ Phi gọi mình là ngài Vạn nữa, chỉ cần tìm được người về, Hạ Phi không thù ghét anh ta, như thế đã tạ ơn trời phật lắm rồi.
...
Trên một chiếc du thuyền màu trắng.
Tần Phương Linh phát hiện có gì đó không đúng, bà ta từ khoang thuyền bước ra nhìn thấy trên mặt biển đột nhiên xuất hiện rất nhiều du thuyền, trong lòng chợt hoang mang.
"Tiểu Vân, con mau nhìn xem, có phải xảy ra chuyện không, sao bỗng nhiên lại có nhiều du thuyền như vậy."
Tô Vân bước ra khỏi khoang thuyền, cô ta lấy kính viễn vọng nhìn thử: "Cũng hơi kỳ lạ, có thể là các cậu chủ nào đó ở Đế Đô bao du thuyền ra biển chơi, không cần ngạc nhiên đâu."
Các cậu ấm thường ngày không có việc gì làm, quả thật rất hay tụ tập đưa người đẹp ra biển chơi.
Tần Phương Linh cũng không để ý, hỏi: "Tiểu Vân, bây giờ bắt người lên đây rồi, con định làm gì? Chúng ta cũng không thể cứ lênh đênh trên biển thế này mãi được."
Hạ Vũ Mặc bị bọn họ trói lại, vứt vào khoang thuyền.
Tô Vân nói: "Không cần vội, con đã báo tin cho cô Tần, đến lúc đó giao đứa con hoang này cho cô Tần, cô ta sẽ xử lý, không cần chúng ta ra ta."
"Tiểu Vân, con muốn mượn dao giết người sao?" Ánh mắt Tần Phương Linh nhìn Tô Vân xen lẫn sự sợ hãi, đứa con gái này của bà ta ngày càng tàn nhẫn hơn rồi.
"Tô Yên có nhà họ Lý và nhà họ Lục làm chỗ dựa, chúng ta cũng hết cách với cô ta, đương nhiên phải tìm một người dám ra tay với Tô Yên rồi, Tô Yên rất quan tâm đứa trẻ này, chắc chắn có thể đả kích Tô Yên."
"Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có phải tàn nhẫn quá rồi không, chúng ta có thù với Tô Yên, đưa trẻ này cũng không phải con của Tô Yên, cho dù đứa trẻ này xảy ra chuyện, có thể đả kích Tô Yên được bao nhiêu?" Tần Phương Linh nhìn vào khoang thuyền nói.
Hai mắt Hạ Vũ Mặc nhìn Tần Phương Linh chằm chằm, Tần Phương Linh bị nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy, vội vàng rời mắt sang chỗ khác: "Tiểu Vân, hay là chúng ta thả nó về đi?"
"Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, sợ bóng sợ gió, lẽ nào mẹ trơ mắt nhìn con bị Tô Yên chà đạp dưới chân sao?" Tô Vân tức giận nói: "Con muốn hủy hoại mọi thứ Tô Yên để ý tới, thấy cô ta đau khổ con rất vui."
Tần Phương Linh thở dài một hơi, bà ta cũng rất hận Tô Yên, nhưng lần nào cũng bị Tô Yên cho nhận cái kết đắng, bà ta bây giờ cũng không dám tùy tiện đắc tội Tô Yên nữa.
Tô Vân bước đến khoang thuyền, giận dữ đá Hạ Vũ Mặc một cái: "Đồ con hoang, muốn trách thì trách Tô Yên, do cô ta liên lụy mày."
Tô Vân cũng che mặt, bây giờ cô ta làm việc rất cẩn thận, không còn liều lĩnh giống như trước kia.
"Đồ đàn bà xấu xa." Hạ Vũ Mặc hung dữ nhìn chằm chằm Tô Vân: "Chị gái sẽ đến cứu tôi, anh trai cũng sẽ đến, tốt nhất chị hãy thả tôi ta, nếu không thì anh trai sẽ không tha cho chị đâu."
"Mày là trẻ mồ côi, anh trai chị gái đâu ra chứ, đúng là đồ bốc phét." Tô Vân nhìn thế nào cũng thấy Hạ Vũ Mặc chướng mắt, nhất là đôi mắt đó của Hạ Vũ Mặc, to giống như Tô Yên, khiến cô ta rất khó chịu.
"Mày còn trừng mắt với tao nữa, tao sẽ móc mắt mày ra đó." Tô Vân hung hăng đe dọa Hạ Vũ Mặc.
"Đồ con hoang." Tô Vân tức giận bóp mặt Hạ Vũ Mặc, sau đó bị Hạ Vũ Mặc cắn vào tay: "Á, đáng chết."
Tô Vân hét lên một tiếng, hung hăng đẩy Hạ Vũ Mặc ra: "Xem tao dạy dỗ mày thế nào."
Tô Vân đang định đánh Hạ Vũ Mặc, Tần Phương Linh hoảng hốt đi vào nói: "Tiểu Vân không xong rồi, Vạn Nhất đến rồi, nói muốn lục soát du thuyền, mẹ thấy khả năng cao là nhằm về phía chúng ta đó, bây giờ phải làm sao đây."
"Cái gì."
Tô Vân giật mình, cô ta nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ trong khoang thuyền, không chỉ có Vạn Nhất đến, cô ta còn thấy Tô Yên đang đứng trên boong tàu chiếc du thuyền phía sau.
Sao lại đến nhanh như vậy.
Cô ta không thể để Tô Yên phát hiện được, nếu không thì chắc chắn sẽ phải vào trại tạm giam lần nữa, cô ta không muốn vào đó.
Hạ Vũ Mặc vừa nghe thấy Vạn Nhất đến, cậu bé gân cổ hét lên: "Chú Vạn, cứu cháu, chú Vạn, cháu ở đây, ưm!"
Tô Vân vội bụm miệng Hạ Vũ Mặc lại: "Thằng nhãi ranh, đừng la, nếu không thì tao vứt mày xuống dưới đó."
Tiếng của Hạ Vũ Mặc đã bị Hạ Phi nghe được, Hạ Phi mất bình tĩnh lớn tiếng đá lại: "Em trai."
Là anh trai.
Hạ Vũ Mặc nghe thấy tiếng của Hạ Phi bèn vùng vẫy muốn ra ngoài.
Anh trai, là anh trai...
Hạ Vũ Mặc bị bụm miệng không hét được, chỉ đành phát ra tiếng ưm ưm.
Tần Phương Linh sốt ruột nói: "Làm sao đây, chúng ta thế này cũng coi như bắt cóc buôn bán trẻ em rồi, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ đi tù đó."
Trong lòng Tô Vân cũng rất sợ hãi, cô ta nhìn thấy Hạ Phi đang áp sát du thuyền về phía bên này, chiếc du thuyền Tô Yên đang ngồi trên đó cũng đang áp sát lại, cô ta lại nhìn sang Hạ Vũ Mặc, nổi ý định muốn giết người: "Vậy thì để bọn họ không tìm được người nữa, vứt ra khỏi khoang thuyền, bọn chúng không tìm thấy người thì có thể làm gì chúng ta chứ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]