Hạ Phi vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ rụt rè miễn cưỡng: “Được rồi, làm phiền dì Tô quá.”
Tô Yên không biết cười hay nên khóc, nhưng cô có thể nhìn thấy sự phấn khích thoáng qua trong ánh mắt Hạ Phi.
Trẻ con thời nay tinh rang đến mức học cách giấu giếm suy nghĩ ngay từ khi còn nhỏ.
“Vậy thì đi thôi!”
Tô Yên vươn tay dắt tay Hạ Phi.
Hạ Phi để mặc cho Tô Yên nắm tay, lần này không có rút tay về.
Mới đi được hai bước, Vạn Nhất từ trong toilet đi ra: "Hạ Phi, không phải tôi bảo nhóc đợi tôi sao? Nhóc đi đâu... A, Cô Tô, thật trùng hợp, cô cũng tới khu vui chơi."
Vạn Nhất nhìn thấy Tô Yên, trong lòng anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
“Tôi đưa tiểu bảo đi.” Tô Yên nói thêm: “Tôi đang định đưa Hạ Phi đi chơi cùng.”
Nghe thấy hai từ “tiểu bảo”, trong đáy mắt Hạ Phi xẹt qua một chút khác thường, cậu bé theo bản năng liếc nhìn Tô Yên một cái.
Có điều bây giờ có quá nhiều người đặt tên là tiểu bảo, đôi khi cả mèo và chó cũng được được gọi là tiểu bảo, hoặc là bảo bối, vì vậy Hạ Phi cũng không suy nghĩ nhiều.
"Đại ca bảo tôi đưa Hạ Phi đi dạo xung quanh, nghĩ tới nghĩ lui tôi cũng không biết nên đưa nó đi đâu nên dứt khoát đưa nó đến khu vui chơi. Cô Tô đồng ý đưa Hạ Phi đi chơi cùng thì còn gì bằng." Vạn Nhất sờ sờ cái mũi của mình rồi nói: “Tôi là một người đàn ông lại đến khu vui chơi, thật sự là không được tốt lắm, mấy loại trò chơi đó quá ngây thơ.”
Hạ Phi ở bên cạnh lại nói: “Vừa rồi tôi thấy anh chơi rất vui vẻ đó.”
Vạn Nhất liếc Hạ Phi một cái, ánh mắt như ám chỉ, nhóc có thể ngừng bán đứng tôi được không, thật là xấu hổ mà.
Tô Yên không khỏi bật cười: "Được, vậy tôi đưa Hạ Phi đi."
Tô Yên còn chưa đi khỏi, điện thoại di động của Vạn Nhất đã vang lên, là Lục Minh Khánh gọi đến.
Tô Yên không định nghe hai người nói chuyện, vừa định rời đi, đột nhiên Vạn Nhất lại lớn tiếng nói: “Sao, vợ cũ của đại ca đã trở về? Không phải đã bị đuổi đi rồi sao, như thế nào còn trở lại? Hả, nghe nói đại ca sắp không qua khỏi nên vội vàng trở về chia tài sản sao?”
Hai chữ ‘vợ cũ’ đã thành công khiến Tô Yên dừng bước lại, cô nhìn về phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất cũng nhận ra Tô Yên đã nghe được những gì anh ta nói, lập tức nói vào điện thoại: “Tôi về ngay.” Sau đó lập tức tắt điện thoại.
Vạn Nhất nhìn Tô Yên, muốn nói gì đó lại thôi.
Đây là chuyện gì vậy, vậy mà lại xuất hiện một người vợ cũ.
Trên mặt Tô Yên không có quá nhiều biểu cảm, cô chỉ hỏi: "Vợ cũ của Lục Cận Phong? Không phải nói bọn họ đều đã chết rồi sao? Xác chết vùng dậy?"
Vạn Nhất cười mỉa mai nói: "Cô Tô, cô thật hài hước."
"Đừng nói sang chuyện khác." Tô Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Vạn Nhất.
Vạn Nhất biết giấy không gói được lửa, nên đã thành thật nói: "Vợ ba của đại ca, Hồ Thanh đã về, thật ra ba người vợ trước đây của đại ca đều chưa chết, mà đã bị đại ca âm thầm đuổi đi."
"Sao trước đây Lục Cận Phong nói với tôi bọn họ đều đã chết, hơn nữa còn có liên quan đến cha con Lục Thừa Mẫn."
"Chắc là đại ca muốn dọa cô Tô thôi." Vạn Nhất cười và nói: "Cứ tưởng rằng bọn họ cầm tiền ra nước ngoài sẽ không trở về nữa, không ngờ lần này Hồ Thanh lại đột ngột quay trở lại.”
Tô Yên không biết nhiều về ba người vợ trước đây của Lục Cận Phong.
“Đi thôi.” Tô Yên nói.
Vạn Nhất không có phản ứng: “Đi đâu?”
Khóe môi Tô Yên nở một nụ cười: “Đến nhà cũ của nhà họ Lục xem vợ cũ Lục Cận Phong.”
Vạn Nhất: “…”
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy nụ cười này của Tô Yên có chút đáng sợ.
Vạn Nhất đề nghị: “Cô Tô, cô không nên đi thì tốt hơn, hay là cô đưa Hạ Phi đi dạo một vòng đi?”
Hạ Phi mở miệng nói: “Tôi cũng muốn trở về gặp đại ca Lục.”
Tô Yên nắm tay Hạ Phi bước đi nhưng lại thấy Vạn Nhất vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, cô quay đầu lại thúc giục: “Anh không đi?”
“Tôi đi lái xe đến.” Vạn Nhất chạy đến bãi đậu xe trước, thực ra là để báo tin cho Lục Cận Phong.
Người mới gặp người cũ, đây không phải…
Tô Yên cũng không quan tâm đến Vạn Nhất, cô đưa Hạ Phi đến chỗ An Hinh và Hạ Vũ Mặc tụ họp để chào hỏi.
Khi Tô Yên đến khu vực nghỉ ngơi thì không thấy ai, nhìn xung quanh cũng không thấy Hạ Vũ Mặc đâu.
Tô Yên lấy điện thoại di động ra, gọi cho An Hinh: "Các cậu đi đâu rồi? Sao mình không thấy?"
Điện thoại bên phía An Hinh có chút ồn ào: “Tiểu Vũ muốn ngồi đu quay, mình dẫn nó đến đó, bây giờ nó đã lên ngồi rồi.”
Tô Yên liếc mắt nhìn về phía đu quay, cách đó mấy chục mét, rất đông người, nhìn cũng không thấy rõ.
"Hinh Hinh, cậu đợi dẫn Tiểu Vũ về, mình phải về nhà cũ của nhà họ Lục một chuyến."
"Được rồi, cậu cứ yên tâm giao Tiểu Vũ cho mình, không nói nữa, sắp bắt đầu rồi." Anh Hinh cũng vô cùng hào hứng.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên nhìn về phía đu quay lần cuối, cô nói với Hạ Phi: "Đi thôi."
"Dạ."
Vạn Nhất lái xe đến chờ ở ven đường, Tô Yên đưa Hạ Phi vào trong xe.
Vạn Nhất nghiêm túc nói: “Cô Tô, cô phải chuẩn bị tâm lý.”
Nhìn thấy Vạn Nhất nghiêm túc như vậy, Tô Yên nhíu mày: “Còn có chuyện gì sao?”
“Cô đến rồi sẽ biết.” Vạn Nhất cũng không tiện nhiều lời.
Tô Yên hơi tò mò: “Hồ Thanh cưới Lục Cận Phong bao lâu?”
“Một tháng.” Vạn Nhất khởi động xe nói: “Sau khi đại ca xảy ra chuyện không bao lâu, ông nội Lục muốn đại ca kết hôn để xung hỉ, cộng thêm nhà họ Lục xảy ra lục đục nên muốn sắp xếp một tay mắt bên cạnh đại ca, trước sau đã sắp xếp cho đại ca ba người vợ, cô Tô là người thứ tư.”
“Thế thì ai tìm Hồ Thanh cho Lục Cận Phong?”
“Ông nội Lục.” Vạn Nhất nói: "Hồ Thanh gia đình bình thường, nhưng có gia thế trong sạch, cha mẹ đều là giáo viên, đây cũng là lý do tại sao ông nội Lục chọn Hồ Thanh. Bốn tháng trước, đại ca đưa tiền rồi đuổi Hồ Thanh ra nước ngoài, sau đó ông nội Lục đã sắp xếp để cô Tô gả vào nhà họ Lục, về những chuyện xảy ra sau đó thì cô cũng đã biết rồi.”
Thời điểm Hồ Thanh trở về vừa đúng lúc, không thể không khiến người khác nghi ngờ mục đích thực sự của cô ta.
Tô Yên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bây giờ cha con Lục Thừa Mẫn cũng ở nhà cũ của nhà họ Lục sao?”
“Ừ.” Vạn Nhất dừng lại một chút rồi nói thêm: “Không chỉ có cha con Lục Thừa Mẫn, các họ hàng khác cũng đều đến đó.”
Trong lòng Tô Yên biết rõ, xem ra hôm nay nhà họ Lục có một buổi tiệc không hề bình thường.
Có thể khiến cả nhà họ Lục kinh động, Hồ Thanh này cũng thật sự có bản lĩnh.
Một giờ sau, xe từ từ chạy vào nhà cũ nhà họ Lục.
Còn chưa bước xuống xe, Tô Yên đã thấy có mấy chục chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa, thật sự có không ít người đến đây.
Chú Tường dẫn theo hơn mười người giúp việc từ phía bên kia vội vàng bước về phía phòng khách.
Vạn Nhất xuống xe nói: "Chú Tường, bên trong có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chú Tường liếc nhìn Tô Yên đang ở ngay phía sau, ngập ngừng nói: "Cậu chủ bệnh tình nguy kịch, tất cả mọi người của nhà họ Lục đều đến đây, ngay cả những người trong ban giám đốc của công ty cũng đến đây."
Sắc mặt Vạn Nhất trầm xuống: “Bọn họ đến đây là muốn ép đại ca nhường lại vị trí, động tác cũng nhanh thật.”
Lục Cận Phong vừa ở sau lưng đẩy nhẹ một cái, cha con Lục Thừa Mẫn đã lập tức hành động, lộ rõ tham vọng của bọn họ.
Tô Yên cũng nhận thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức sải bước đi về phía phòng khách.
“Cô Tô.” Vạn Nhất thấy Tô Yên đi về phía phòng khách, vội vàng chạy nhanh theo: “Đại ca ở tầng ba, cô Tô, tôi sẽ đưa cô vào bằng cửa sau…”
“Cửa trước tôi không đi được sao?” Tô Yên cau mày: “Anh Vạn, anh đang giấu tôi chuyện gì sao?”
Vạn Nhất vô cùng khó xử, nhưng người cũng đến rồi, anh ta có cản cũng cản không được.
Tô Yên liếc mắt nhìn Vạn Nhất một cái, sau đó trực tiếp đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có mấy chục người đang ngồi, ông cụ Lục ngồi ở ghế chính, còn Trần Tố Anh ngồi bên trái, sắc mặt bà ấy không được tốt lắm.
Tô Yên vừa bước vào cửa, mọi người đều liếc mắt nhìn sang.
Trần Tố Anh đứng dậy và kêu lên một tiếng: “Tiểu Yên, sao con lại đến đây?”
Một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh đứng ở giữa phòng khách nghe thấy động tĩnh lập tức quay lại nhìn Tô Yên.
Tô Yên cũng nhìn về phía người phụ nữ mặc sườn xám này, lông mày cô nhíu lại, ánh mắt dừng lại trên cái bụng có hơi nhô lên của cô ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]