Chương trước
Chương sau
Thật sự là có thể tin lời của một đứa bé?

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có hơi hoang đường.

Lục Cận Phong gật đầu nhìn giám đốc khách sạn, dặn dò: "Anh đi xem thử."

"Vâng, tổng giám đốc Lục."

Lục Cận Phong hỏi Hạ Vũ Mặc: "Làm sao con chắc chắn được người đó đang ở phòng điều hành?"

Lục Cận Phong cũng chỉ là thuận miệng hỏi thử, không có hy vọng một đứa bé sẽ có thể trả lời được.

Hạ Vũ Mặc rất lanh lợi, nhưng mà đây không phải là chuyện chỉ cần một đứa bé lanh lợi thì sẽ có thể tìm ra được thủ phạm.

"Dễ lắm chú, chú cứ nhìn đi sẽ biết." Hạ Vũ Mặc bày ra vẻ mặt rất đỗi khi dễ, bàn tay nhỏ xíu liên tục chỉ vào mười cái camera giám sát, nghiêm túc nói: "Kẻ xấu đó sau khi xuất hiện ở kho chứa đồ thì đã không thấy tăm hơi nữa, camera giám sát bị hư như này nhất định là người đó đã tới phòng giám sát, hoặc là có thêm đồng bọn hỗ trợ. Mà từ chỗ kho chứa đồ tới phòng giám sát thì chắc chắn phải đi qua ba cái camera giám sát..."

Hạ Vũ Mặc chỉ tay vào ba cái camera, mà ba cái này lại đúng là ba cái camera đặt ở giữa kho chứa đồ và phòng giám sát.

Ở trên mỗi một camera đều không có đánh dấu, nếu không phải là người đã quen với vị trí được lắp đặt camera trước đó thì hầu như đều không thể nào phân biệt được cái nào là cái nào.

Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Mặc tới nơi này, khẳng định là sẽ không biết được vị trí lắp đặt camera như thế nào.

Nhưng mà cậu bé lại nói rất chính xác, chuyện này khiến Lục Cận Phong cảm thấy ngạc nhiên.

Hạ Vũ Mặc tiếp tục phân tích: "Camera giám sát ở cửa chính và cửa sau đều không thấy có kẻ xấu xuất hiện, từ trong khoảng thời gian đó suy ra được, sau khi hành tung của mình bị bại lộ thì người này khẳng định vẫn còn đang trốn ở khách sạn. Mà dựa theo mười cái camera giám sát ở đây, vị trí ở cách xa phòng giám sát nhất là phòng điều hành mới có khả năng cao nhất."

Lập luận chặt chẽ, lời lẽ sắc bén lại có tính logic cao vậy mà lại xuất phát từ cửa miệng của một đứa bé.

Những người khác nghe xong như hiểu như không, Lục Cận Phong lại thầm khiếp sợ.

Giọng nói non nớt như này lại có sức thuyết phục ghê gớm.

Tô Yên cũng rất khiếp đảm, trước đó cô biết Hạ Vũ Mặc thông minh hơn những đứa trẻ khác, nhưng lại không biết cậu nhóc thông minh tới mức độ này, hoàn toàn vượt xa với tưởng tượng của cô rồi.

Vạn Nhất nhìn Hạ Vũ Mặc, ánh mắt lại như thể nhìn thấy được một báu vật, hai mắt cũng phát sáng lên: "Đại ca, đây là một mầm non cực tốt đó."

Cho dù là có tìm khắp cả đảo cũng không tìm ra được một cậu nhóc thông minh như thế. À không, có một người, đó chính là Hạ Phi.

Năng lực phân tích và khả năng quan sát nhạy bén như này của Hạ Vũ Mặc, nếu như không được bồi dưỡng tới nơi tới chốn thì thật sự là đáng tiếc.

Lục Cận Phong biết Vạn Nhất có ý đồ gì, anh ta là muốn mang cậu nhóc này ra ngoài đảo.

Ý đồ này không thiết thực, sẽ không qua được cửa ải của Tô Yên.

Lưu Tuyết Lam và Lý Mộc Sinh nghe không hiểu cho lắm, chỉ biết là Hạ Vũ Mặc rất lợi hại. Đứa nhỏ này, thật sự là không uổng công họ đã yêu thương như thế.

Hạ Vũ Mặc nhìn chằm chằm camera giám sát, lại bổ sung thêm một câu: "Phòng điều hành nằm ở gần cửa sau nhất."

Ý là, vị trí như thế thì sẽ rất tiện để chạy trốn.

Trong đám người ở đây có ai đó bật nói một câu: "Nói mấy chuyện gì vậy nhỉ, không hiểu một chút nào. Tôi không tin một đứa bé lại có thể nói đúng được."

Người kia vừa nói xong, giám đốc đã dắt người tới.

"Buông tôi ra, mấy người bắt tôi làm gì, tôi có làm gì sai đâu."

Người giãy giụa đó chính là Trang Ái Hồng.

Lần này thật sự là không phục cũng không được.

Tô Yên lại giơ ngón tay cái về phía Hạ Vũ Mặc: "Tiểu Vũ, đỉnh lắm."

Hạ Vũ Mặc mỉm cười hồn nhiên, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Cận Phong, tự tin nói: "Chút lòng thành mà thôi."

Câu này, không phải là câu mà Vạn Nhất lúc nãy khen Lục Cận Phong sao?

Thằng nhóc này, là đang khiêu khích Lục Cận Phong rồi.

"Tổng giám đốc Lục, cô gái này đúng thật là trốn ở phòng điều hành." Giám đốc gọi bảo vệ áp giải người kia ra phía trước.

Lục Cận Phong lạnh lẽo liếc mắt nhìn một cái, lông mày lưỡi liềm khẽ nhíu lại nói: "Lục soát."

Lời vừa nói xong lập tức đã có người tới lục soát.

Vì Trang Ái Hồng là phụ nữ, cho nên phái nhân viên nữ tới lục soát.

Trang Ái Hồng hoảng loạn: "Mấy người làm gì vậy, mau dừng tay lại. Nếu không tôi sẽ đi kiện mấy người tội xâm phạm nhân quyền đó."

Lý Mộc Sinh lạnh lùng đáp: "Nếu thật sự cô trộm vòng tay, vậy cứ đợi mà ngồi tù đi."

"Tôi không có lấy vòng tay gì hết, tôi không biết mấy người đang nói gì cả." Trang Ái Hồng vẫn chối bay chối biến.

Mà quả thực, không tìm ra được gì từ trên người của cô ta.

Tô Vân ngồi trong đám người ở đây đang thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có cơ hội bắt chẹt được Tô Yên, cô ta đều sẽ không từ thủ đoạn để khiến người kia vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Chỉ cần không tìm được vòng tay, vậy cô ta có thể dùng tiền để bôi nhọ Tô Yên làm giả buổi tiệc từ thiện.

Thậm chí đến cả tiêu đề cũng đã được Tô Vân nghĩ xong rồi.

Đây chính là cơ hội tốt để chửi rủi Tô Yên, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ cho được.

Không tìm ra được vòng tay, Tô Yên cũng rất bất ngờ: "Trang Ái Hồng, chỉ cần cô màn vòng tay ra đây thì sẽ có thể giảm bớt được tội."

"Tô Yên, cô muốn trả thù tôi có phải vậy không? Bởi vì trước kia tôi đã nói xấu cô, cho nên cô mới dùng cách này để sỉ nhục người khác." Trang Ái Hồng vùng vẫy khỏi sự kìm hãm của nhân viên công tác, lập tức phẫn nộ mà nói: "Là bản thân cô quyên tặng hàng giả, nhất quyết muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của tôi."

Trang Ái Hồng nói xong lại kéo theo rất nhiều người bàn luận sôi nổi.

Lẽ nào Tô Yên thật sự là muốn người khác bị tội oan?

Trả thù à?

Tô Yên vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, lời nói cũng rất sắc bén: "Cô nói không phải là cô lấy, vậy sao cô lại lấm la lấm lét rời khỏi kho chứa đồ, sau đó lại trốn ở phòng điều hành?"

"Cái gì mà lấm la lấm lét, tôi vội đi toilet thôi. Còn lý do tại sao tôi ở phòng điều hành là vì tôi làm rơi cài tóc, cho nên đi tìm đồ." Trang Ái Hồng thong thả đáp lời, cũng đã không còn vẻ hoảng loạn trước đó nữa.

Nhưng mà Tô Yên lại mỉm cười, nhìn về phía Lục Cận Phong. Sau đó, cả hai người đều cùng nghĩ tới một nơi.

"Tới toilet lục soát đi." Tô Yên mặt mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại rất lạnh lùng bổ sung thêm: "Lục soát cho kỹ một chút."

Vừa nghe tới chữ toilet, sắc mặt của Trang Ái Hồng đã hoàn toàn hoảng loạn.

Rất nhanh sau đó người đi lục soát đã quay trở lại, quả thực là tìm thấy vòng tay, giống hệt với bộ vòng tay giả kia.

"Cô Tô, tìm thấy trong thùng nước của trong toilet."

Camera giám sát được sửa lại cùng vừa đúng lúc chiếu hình ảnh Trang Ái Hồng đi vào toilet, cộng thêm chính miệng cô ta thừa nhận, đây chính là bằng chứng xác thực nhất rồi.

"Không phải tôi, không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ là đi toilet mà thôi. Lẽ nào cứ hễ ai đi toilet thì đều là kẻ tình nghi?" Trang Ái Hồng đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

"Không phải là cô à?" Tô Yên hời hợt nói: "Vậy thì tới đồn cảnh sát, làm một đợt giám định dấu vân tay thật đâu ra đó, để xem thử rốt cuộc hung thủ là ai. Bộ vòng tay này ngoại trừ tôi và nhân viên công tác ra, chưa từng có người khác chạm qua cả, nếu như trên đó có dấu vân tay thứ ba, vậy thì người đó chính là kẻ trộm. Cô dám thử không?"

Lục Cận Phong trầm giọng nói: "Đưa tới đồn cảnh sát."

Giọng nói lạnh lẽo đó khiến Trang Ái Hồng sợ run, quỳ phịch xuống đất nài nỉ: "Đừng mang tôi tới đồn cảnh sát, tôi sai rồi. Vì tôi căm ghét Tô Yên nên mới làm như thế, tôi thật sự không muốn ăn trộm, vốn dĩ tôi chỉ định sau khi chuyện xong xuôi sẽ mang trả lại, tôi chỉ là muốn cho Tô Yên một bài học thôi."

Màn dạy dỗ này, Tô Yên thật sự đã nhận được rồi.

Cô nhớ tới trước lúc Trang Ái Hồng rời khỏi công ty đã có buông lời miệt thị.

"Trang Ái Hồng, là hành vi của cô bất chính, lòng dạ hiểm độc. Đều đã là người lớn cả rồi, vậy thì nên có trách nhiệm với hành vi của mình đi." Tô Yên lạnh lùng nói: "Không phải vừa nãy đã có cho cô cơ hội rồi đó sao."

Trang Ái Hồng quỳ xuống đất xin tha: "Tô Yên, Tô Yên, coi như cô nể tình chúng ta là đồng nghiệp mà tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải cố ý."

"Có thể làm hỏng camera giám sát, còn giương đông kích tây giấu ở toilet, vừa nhìn đã biết lên kế hoạch rất chỉn chu, lại còn nói là không phải cố ý? Cô nghĩ tất cả mọi người ở đây là kẻ ngu xuẩn mù mắt chắc?" Vạn Nhất lạnh giọng nhếch mép, nói với Lý Mộc Sinh: "Tổng giám đốc Lý, nhanh chóng mang cô ta tới đồn cảnh sát xử lý đi, đừng làm trễ nãi thời gian."

Bởi vì chuyện Trang Ái Hồng trộm đồ vật quyên góp đã lãng phí hết một tiếng đồng hồ của tất cả mọi người đây rồi.

Nhưng mà mọi người đều không thấy khoảng thời gian này là lãng phí, bởi họ có thể nhìn thấy được cậu chủ Lục còn có thể cưng chiều một người tới vậy, như thế cũng xứng đáng rồi.

Trang Ái Hồng bị đưa tới đồn cảnh sát, buổi từ thiện tiếp tục diễn ra.

Sau đó, Lục Cận Phong lại làm ra một hành động minh chứng cho suy nghĩ của tất cả mọi người ở đó là đúng.

Anh dùng năm mươi triệu để mua lại vòng tay mà Tô Yên quyên góp, toàn bộ số tiền đó đều sẽ được quyên góp cho các bạn nhỏ sống ở miền núi.

Cái vòng tay đó chỉ đáng giá một triệu mà thôi, đây rõ ràng là Lục Cận Phong lấy năm mươi triệu ra để cưng chiều Tô Yên.

Tô Yên đứng lên, mỉm cười ngỏ ý cảm ơn Lục Cận Phong: "Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã có lòng quan tâm tới các bạn nhỏ ở vùng núi như vậy."

Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, lần này đến lượt túi xách hiệu Hermes mà Tô Vân quyên góp, giá khởi điểm là một triệu.

Tô Vân giơ bảng lên: "Một triệu rưỡi."

"Một triệu tám!"

"Tôi trả hai triệu."

"Tôi trả ba triệu."

Sau một hồi giơ bảng, giá thành càng lúc càng được đẩy lên cao, Tô Vân đã bắt đầu khẩn trương rồi.

Đồ mà cô ta quyên góp, nếu như bản thân cô ta không giơ theo để lấy được, thật sự là mắc cỡ chết rồi.

Tô Vân thấp giọng cầu cứu Sở Hướng Nam: "Hướng Nam, em không đủ tiền, anh có thể giơ bảng giúp em không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.