Trong giáo lý về cuộc đời của Tô Yên, chỉ có duy nhất mình cô được phép ức hiếp người đàn ông của cô, người khác dám mở mồm gièm pha một câu thì lập tức sẽ trở thành kẻ địch của cô.
Một câu "bà hai Sở" này đủ để cái mặt mo của Tạ Bảo Trân không nén nổi tức giận.
Bà tà chỉ là một người đàn bà tiểu tam, hơn nữa cũng chẳng có địa vị cao sang gì, cái danh "bà hai Sở" kia cũng chẳng xứng đáng được nhận.
Làm gì có chuyện nhà họ Sở có thể tùy tiện dây vào nhà họ Lục?
Sắc mặt Tạ Bảo Trân hết đỏ lựng rồi lại trắng bệch, nhìn thấy bà ta tức giận, trong lòng Tô Vân còn phải nói rất là vui mừng, cô ta chẳng có vẻ gì là muốn ra mặt giúp đỡ cả.
Tạ Bảo Trân không dám bật lại Tô Yên, chỉ có thể trừng mắt lườm Tô Vân một cái, trút toàn bộ nỗi bực tức lên người Tô Vân.
"Con trai tôi lấy cô quả thật là quá đen đủi cho nó, thật xui xẻo mà!" Tạ Bảo Trân giận đến đỏ mặt tía tay, lớn tiếng giáo huấn Tô Vân: "Nếu như không phải cô thì cô Tô đây đã sớm trở thành con dâu tôi rồi, chắc chắn vừa rồi cô chọc giận gì đến cô Tô, khiến cô ấy không vui, đúng không?"
"Mẹ, con không có." Tô Vân vừa cảm thấy tủi thân vừa tức giận, cái bà mẹ chồng chết tiệt này, thấy cô ta bị nhà họ Tô vứt bỏ, rồi nhà họ Chu cũng không có ý muốn nhận cô ta, bèn bắt đầu lên mặt với cô ta đây mà.
Tô Yên không có hứng thú đứng đây xem mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu nhà họ, cô lạnh lùng nói: "Sau này mong mong bà hai Sở cẩn trọng lời nói, tôi nói lại một lần nữa, tôi và con trai bà không hề liên quan gì đến nhau, phỉ báng người khác có thể ngồi tù đó, nếu bà hai Sở gặp khó khăn về kinh tế, muốn vay tiền, nể tình hồi trước bà vứt cho tôi hai mươi vạn, tôi có thể cho bà vay."
Vì muốn ngăn cản Tô Yên đến với Sở Hướng Nam mà Tạ Bảo Trân đã từng đưa cho cô tấm chi phiếu có giá trị hai mươi vạn để cô ra đi.
Bây giờ cô làm như vậy cũng chỉ là muốn để Tạ Bảo Trân nếm trải cảm giác nhục nhã mà cô đã từng phải chịu mà thôi.
Nói xong, Tô Yên chẳng thèm để ý xem nét mặt Tạ Bảo Trân như thế nào, bèn lập tức rời đi.
Tạ Bảo Trân tức điên lên, nhưng hiện giờ Tô Yên đã là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, bà ta còn phải dựa vào Sở Hướng Nam để tìm cách kéo cô trở về, cho nên bà ta tuyệt đối không thể nổi giận, không thể đắc tội với người ta được.
"Mẹ." Tô Vân hét lên một tiếng.
"Cái đồ sao chổi nhà cô." Tạ Bảo Trân trực tiếp tát cho Tô Vân một bạt tai: "Đều tại cô, nếu không sao Tô Yên dám nhục mạ tôi như vậy?"
Lực cái tát khi nãy không hề nhẹ, má của Tô Vân lập tức đỏ lên, đáy mắt cô ta lóe lên một tia căm hận.
Tô Vân ôm mặt, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, Tạ Bảo Trân vẫn luôn mồm chửi rủa. chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta: "Cô đúng là cái loại sao chổi đi quyến rũ con trai tôi, đừng có tưởng giờ mang thai là có thể vênh mặt lên đắc ý, ai biết được liệu đó có thật sự là con của Hướng Nam hay không, mẹ nào con nấy, mẹ cô là cái thứ đĩ điếm dâm đãng, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn bà ta đâu..."
Tạ Bảo Trân càng lúc càng mắng ra mấy câu khó nghe, tia căm hận trong đáy mắt Tô Vân dần chuyển thành sát ý, cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mắng nhiếc sa sả kia của Tạ Bảo Trân, trong đầu co ta bấy giờ chỉ xuất hiện duy nhất một ý nghĩ, đó là khiến cho Tạ Bảo Trân mãi mãi im miệng lại.
Tô Yên tìm thấy Hạ Vũ Mặc trong phòng khách, hoá ra con mèo nhỏ tham ăn này đang ăn kem ốc quế sô cô la.
"Tiểu Vũ, còn ăn nữa là sẽ thành heo đấy."
Tiểu Vũ rất thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy sẽ lập tức không còn muốn đi đâu nữa.
"Chị ăn một tiếng đi." Hạ Vũ Mặc rất rộng lượng chia sẻ: "Ăn đồ ngọt, tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn."
"Được." Tô Yên vừa cười vừa ăn một miếng, cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy Lưu Tuyết Lam đâu bèn hỏi: "Bà đâu?"
"Bà xinh đẹp đi kiểm đếm đồ quyên góp rồi." Hạ Vũ Mặc ngồi trên sô pha, đung đưa hai cái chân: "Chị, vừa nãy em nhìn thấy một chú người xấu."
Hạ Vũ Mặc chỉ về phía Sở Hướng Nam.
Lúc trước Hạ Vũ Mặc tè dầm lên người Sở Hướng Nam, Tô Yên nghe nó nói vậy thì thấy căng thẳng, cô bèn hỏi: "Chú đó không làm gì em chứ?"
"Chu người xấu cho em một bao lì xì." Hạ Vũ Mặc nhỏ giọng nói, có vẻ rất bí mật: "Chị ơi, em nói thầm cho chị cái này, chú người xấu cho em tận một vạn tiền lì xì để hẹn chị đi ăn cơm, em nhận tiền lì xì rồi, chị, chị không được đi ăn cơm."
Tô Yên lắc đầu phá ra cười: "Tiểu Vũ, mới có một vạn, em đã bán chị rồi đấy à?"
"Chị, sau này em phải lấy chị, phải tích tiền để cưới vợ nữa." Hạ Vũ Mặc thở dài, bộ dạng có vẻ rất áp lực: "Bà xinh đẹp nói, cưới vợ phải tốn rất rất nhiều tiền."
"Ồ, Tiểu Vũ nhà ta cũng biết cái này cơ à." An Hinh từ đằng sau đi ra, đưa cho Tiểu Vũ một cốc nước trái cây: "Tiểu Vũ, em tích được bao nhiêu tiền để lấy vợ rồi?"
"Không nói cho chị biết." Tiểu Vũ nói lầm bầm vài tiếng: "Chú người xấu cũng thật keo kiệt quá đi, chẳng hào phóng gì cả."
Tô Yên cười nói: "Em nhận lì xì của người ta rồi lại không cho chị đi ăn với người ta, cẩn thận kẻo chú người xấu đó tới lấy lại tiền nha."
"Không cho." Tiểu Vũ ôm chặt bao lì xì, rõ ràng là bộ dạng của một cậu bé tham tiền: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chú người xấu đó đưa tiền cho em rồi thì không được lấy lại."
Tô Yên nói: "Nhưng em cũng hứa sẽ giúp người ta hẹn chị đi ăn rồi cơ mà."
"Em là trẻ con, không phải quân tử." Hạ Vũ Mặc dẩu cái môi lên: "Chú đó là người xấu, lấy của chú đó chút tiền cũng coi như là lấy của người giàu chia cho người nghèo thôi mà."
Tô Yên và An Hinh đều bị chọc cho cười phá lên.
An Hinh ôm bụng cười: "Nhóc con tham tiền à, cái mà em bảo là cướp của người giàu chia cho người nghèo ấy, theo như chị thấy thì có mà em nhân lúc cháy nhà bèn đi hôi của thì đúng hơn đó."
Tiểu Vũ là một đứa trẻ vui vẻ, thường nói ra mấy câu khiến người khác không tài nào ngờ được, chọc cho mọi người bật cười.
An Hinh thích nhất là chơi đùa với nó.
Ba người đang cười đùa với nhau thì đột nhiên Tô Yên cảm thấy đằng sau lưng như có ai đó đang nhìn mình.
Cô ngoảnh lại nhìn thì thấy Tô Vân vừa mới đi ra từ phòng vệ sinh.
Mình cô ta đi thẳng tới chỗ Sở Hướng Nam.
Sở Hướng Nam nhìn thấy Tô Vân đi có một mình thì hỏi: "Mẹ đâu? Không phải bà ấy cũng vào phòng vệ sinh à?"
"Mẹ bảo thấy trong người hơi mệt cho nên đã về nghỉ ngơi trước rồi." Tô Vân tươi cười quàng vào tay Sở Hướng Nam, cố ý để anh ta nhìn thấy bên má vừa bị tát đỏ của mình.
"Trước mặt bao nhiêu người lôi lôi kéo kéo làm gì vậy." Sở Hướng Nam cau mày rút tay lại, rõ ràng anh ta đã nhìn thấy bên má bị sưng tấy kia của Tô Vân nhưng cũng chỉ thuận miệng hỏi: "Mặt sao vậy?"
"Mẹ, là mẹ đánh." Tô Vân cúi thấp đầu, bày ra bộ dạng cô con dâu đáng thương.
Sở Hướng Nam chẳng có lấy nửa điểm thương cảm, anh ta chỉ nói: "Sau này em nên nghe lời mẹ một chút, đừng có tự dưng kiếm chuyện, buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu rồi, tốt nhất em nên che cái mặt mình đi, để người khác nhìn thấy, không biết chừng người ta còn nghĩ nhà họ Sở ngược đãi em."
Lời Sở Hướng Nam vừa nói khiến Tô Vân cảm thấy đau lòng, cô ta tự thề rằng nhất định phải khiến Sở Hướng Nam hối hận, thế rồi cô ta lại ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em đi trang điểm lại."
Buổi tiệc sắp bắt đầu, đột nhiên mọi người trong sảnh chính đều yên lặng, đổ dồn sự chú ý về phía cửa ra vào.
Lục Cận Phong ngồi trên xe lăn được Hạ Vũ phụ trách đẩy vào, phía sau còn có Lục Minh Khánh và Vạn Nhất.
Những người này vừa tới, toàn bộ buổi tiệc từ thiện đều như được những nhân vật cấp cao ghé thăm.
Lục Cận Phong và Vạn Nhất, một người là người điều hành tập đoàn Lục thị, người kia lại là cậu chủ của tập đoàn điện ảnh Vạn thị, vả lại Lục Minh Khánh cũng rất có tiếng tăm trong giới giải trí, ba người con trai nhà họ Lục đều là những nhân vật cực kỳ có máu mặt.
Ánh mắt Tô Yên và Lục Cận Phong chạm nhau, hai người nhìn nhau, ngay cả An Hinh đứng bên cạnh cũng ngửi thấy mùi cẩu lương nồng nặc.
An Hinh bèn trêu: "Tâm tư người nào đó đều bay vút ra đằng kia mất rồi!"
Tô Yên tỉnh táo lại, lườm An Hinh một cái: "Làm gì có."
"Lại còn không thừa nhận." An Hinh cười nói: "Chẳng có nhẽ tớ sắp được uống rượu cưới rồi?"
Lần này Tô Yên không hề lảng tránh mà vừa cười vừa đáp thẳng: "Chắc chắn không thiếu chén rượu của cậu đâu."
An Hinh được một phen ngạc nhiên, kích động ôm lấy Tô Yên: "Chúc mừng chúc mừng."
Đích thân Lý Mộc Sinh dẫn đoàn của Lục Cận Phong tới ngồi ở vị trí đầu hàng, mà chỗ ngồi của Tô Yên lại vừa hay ở ngay đằng sau ghế của Lục Cận Phong.
Cái này là do Lưu Tuyết Lam cố ý sắp xếp.
Buổi tiệc bắt đầu, người chủ trì lên sân khấu: "Chào mừng mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn của mình để đến với buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay...Két..."
Đột nhiên micro phát ra âm thanh chói tai, mọi người theo phản xạ đều bịt tai vào, người chủ trì cũng buông micro ra ngay lập tức.
Lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo lao công hớt hải chạy lên trên sân khấu, ghé vào tai người chủ trì nói thầm gì đó.
Ngay lúc đó, micro cũng trở lại bình thường, từ bên trong mic truyền ra một giọng nói khiến cả hội trường trở nên náo loạn: "Vòng tay ngọc bích mà cô Tô đem quyên góp là đồ giả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]