Chương trước
Chương sau
Tô Yên bị dọa sợ cho phát khiếp.

Lực chiến đấu của Lục Cận Phong lại tới một lần nữa, cơ thể bé nhỏ của cô không thể nào chịu nổi.

Tô Yên lườm Lục Cận Phong một cái: “Cẩn thận có công mài sắt có ngày nên kim.”

Rõ ràng là chân còn chưa khỏi hẳn, lại còn bị ốm, vậy mà vẫn không chịu an phận.

Thật là tạo nghiệp mà!

Tô Yên sở soạng khắp ngực Lục Cận Phong: “Anh bớt đi vài miếng cơ bắp, nhiều thêm chút thịt mỡ, em cũng không đến nỗi không chịu được.”

“Hả? Nói như vậy thì Yên Yên đây là bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của anh?” Ý cười trong mắt anh càng sâu hơn, trong lòng hạ quyết tâm, sau này phải khoe thân trước mặt Tô Yên nhiều hơn mới được.

Tô Yên cũng không phủ nhận, chứng tỏ sự thật đã được chứng minh, miệng cô từ chối, nhưng cơ thể lại rất thành thật, cô không thể nào miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo được.

Chỉ là, Tô Yên nhớ ra chuyện hai đứa nhỏ, trong lòng cô lại cảm thấy có chút thương cảm.

“Lục Cận Phong, anh cũng không phải chưa từng hẹn hò phụ nữ, vậy sao không đổi sang một người phụ nữ khác?”

Tô Yên đã từng thật sự nghĩ về chuyện đó, nếu Lục Cận Phong có người phụ nữ khác, vậy thì cô sẽ có lý do để chấm dứt hoàn toàn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Lục Cận Phong cứ hướng về phía cô.

Động tác tay của Lục Cận Phong thoáng khựng lại, anh cụp mí mắt xuống, anh mắt sắc bén nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Tô Yên: “Sau này đừng hỏi lại mấy câu hỏi như vậy nữa, nếu câu trả lời có thay đổi, vậy thì anh sẽ báo với em trước.”

Lời này có nghĩa là, hiện tại trong lòng anh chỉ có một mình Tô Yên.

Còn với những người khác, anh chưa nghĩ đến.

Tô Yên: “...”

“Em muốn chợp mắt một lúc.”

“Ừ.” Lục Cận Phong đắp lại chăn cho Tô Yên rồi đi ra ngoài.

Nghe giọng điệu này, dường như rất mất mát.

Tô Yên nghe thấy tiếng bước chân dần đi ra khỏi phòng, cô căng thẳng ngay cả nhịp tim cũng đập thình thịch thình thịch…

“Lục Cận Phong.” Tô Yên ngồi dậy, cất tiếng gọi Lục Cận Phong đang sắp sửa rời khỏi phòng, sau đó vội vàng xuống giường chạy tới chỗ anh, ôm lấy cổ anh rồi nhảy lên.

Lục Cận Phong đỡ lấy chân Tô Yên, ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm như lòng đại dương, không hiểu dụng ý của cô.

“Lục Cận Phong.” Tô Yên gom đủ dũng khí, cô bán lấy anh cứ như con gấu leo cây, nói: “Em có tin tức về hai đứa trẻ năm đó rồi, cho dù chúng không phải do em tự nguyện muốn sinh ra, nhưng chính em đã đưa chúng tới thế giới này, em phải có nghĩa vụ tìm ra chúng, chăm sóc cho chúng, anh có còn muốn đón nhận một người phụ nữ đã có hai đứa con như em không?”

Tô Yên không muốn dây dưa nhập nhằng với Lục Cận Phong thêm nữa, cô muốn dứt khoát một lần.

Lục Cận Phong trở nên trầm lặng, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng Tô Yên càng lúc càng hoảng hơn: “Em biết, gia tộc lớn mạnh giống như nhà họ Lục làm sao có thế chấp nhận một người phụ nữ từng có hai đứa con, Lục Cận Phong, em không chắc chắn giữa chúng ta có kết quả gì hay không, nếu hiện giờ anh vẫn còn yêu em, vậy thì em sẽ ở bên cạnh anh tới khi nào hết yêu rồi mới thôi, em không có yêu cầu quá đáng gì với anh cả, cũng không cần danh phận…”

“Tô Yên, làm vợ anh được không?”

Lục Cận Phong cắt ngang lời cô đang nói.

Tô Yên có cảm giác mình vừa nghe lầm gì đó, bèn lập tức hỏi lại: “Anh, nói gì cơ?”

“Làm vợ anh nhé.” Làn môi mỏng bạc của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng cưng chiều: “Trước khi em mở miệng ra nói, anh đã sớm biết chuyện em tìm hai đứa nhóc, phụ nữ các em chỉ biết già mồm mà thôi.”

“Anh biết rồi?” Tô Yên sững người, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: “Là Hinh Hinh?”

Chóp mũi Lục Cận Phong chạm vào chóp mũi Tô Yên, giọng nói anh trở nên trầm thấp: “Anh chính là mùa xuân của em đấy.”

Tô Yên mỉm cười, cô xúc động.

Quả nhiên là An Hinh.

“Lục Cận Phong, anh thật sự không để ý hai đứa nhóc sao?”

Lục Cận Phong cười khẽ: “Muốn nghe lời thật lòng hay giả dối đây?”

“Lời thật lòng.”

“Để ý.” Lục Cận Phong thành thật nói: “Nhưng bất kỳ một sự để ý nào cũng đều không thắng được niềm khao khát muốn ở bên cạnh em, Tô Yên, đời người không dài, anh đã sống được một phần ba quãng đời, anh hy vọng hai phần ba quãng đời còn lại của anh sẽ có em bên cạnh bầu bạn.”

Đời người trăm năm, có biết bao người đến tận cuối cùng cũng không tìm được một người có thể ở bên trải qua quãng đời còn lại với mình.

Tô Yên mỉm cười, cô khẽ cắn môi Lục Cận Phong một chút: “Ngài Lục, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Sau khi khúc mắc được giải toả, Tô Yên cảm thấy trong người cực kỳ dễ chịu, cái cảm giác yêu đương nồng nhiệt với Lục Cận Phong lại quay về trong cô.

Hai người ở cạnh nhau, cái hoà hợp không phải là gia thế bối cảnh, mà là tam quan và linh hồn.

Ăn cơm tối xong, Tô Yên rời khỏi biệt thự Nam Sơn, trở về nhà họ Lý.

Lưu Tuyết Lam đang viết danh sách thiệp mời ở phòng khách, Tiểu Vũ cũng ở bên cạnh giúp một tay.

“Mẹ nuôi, mẹ đang làm gì vậy?”

“Tiểu Yên về rồi à, mẹ muốn tổ chức một buổi tiệc từ thiện, quyên góp tiền giúp đỡ những đứa trẻ ở vùng núi.” Lưu Tuyết Lam nói: “Mẹ thấy bọn trẻ miền núi vất vả, trong lòng mẹ cảm thấy chúng thật đáng thương.”

Tiểu Vũ cũng nói: “Chị ơi, các bạn nhỏ ở đó thật sự rất tội nghiệp, có vài bạn cũng giống Tiểu Vũ, không có bố mẹ bên cạnh.”

Tô Yên xoa đầu Tiểu Vũ, nói: “Chị sẽ giúp mọi người tìm những đứa trẻ đó.”

Rồi cô quay sang hỏi Lưu Tuyết Lam: “Mẹ nuôi, khi nào thì tiệc từ thiện được diễn ra ạ?”

“Vào cuối tuần này.” Lưu Tuyết Lam đáp: “Tiểu Yên, lúc đó con cũng tới nhé.”

“Vâng.”

Tô Yên nhìn thấy trong xấp thiệp mời, có một cái tên quen thuộc, chính là nhà họ Sở: “Mẹ nuôi, mẹ mời cả nhà họ Sở nữa à?”

“Hồi trước tiệc từ thiện hằng năm đều cho mời nhà họ, Tiểu Yên, con có ý kiến gì sao?”

“Không có, con chỉ hỏi vậy thôi.”

Chỉ là Tô Yên nhớ đến Tô Vân, chưa nói đến lần này sau khi giáo huấn Tô Vân một trận xong, cô ta đã không còn quậy phá ầm ĩ lên nữa.

Tô Yên uống thuốc, vẫn còn cảm thấy trong người hơi mỏi mệt, cô chơi đùa cùng Tiểu Vũ một lát rồi đi nghỉ.

Ngày hôm sau lúc tới công ty, Tô Yên mới biết chuyện thư ký bộ phận chỗ mình đã bị đổi sang một người đàn ông, còn cô thì được đề bạt lên làm thư ký riêng cho tổng giám đốc Lục.

Tô Yên dở khóc dở cười, Lục Cận Phong thật sự là một bình dấm chua mà!

Vốn dĩ người trong công ty còn đang đồn đoán nhau rằng Tô Yên đang ở cạnh Lục Thừa Mẫn, đùng một cái lại bị điều sang bên cạnh Lục Cận Phong, thế này thì công ty lại càng thêm náo nhiệt rồi.

Chẳng lẽ đây lại là cảnh tượng hai anh em cùng tranh nhau một người phụ nữ?

Lục Gia Hành tìm đến Lục Thừa Mẫn, nói: “Tiểu Mẫn, tin đồn trong công ty là như thế nào, con thật sự có tình cảm với người phụ nữ đó sao?”

Lục Thừa Mẫn vừa cười vừa nói: “Cha, Tô Yên chính là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, Lý Mộc Sinh cũng đã chấp thuận cho Tô Yên đi lấy chồng, có được số cổ phần của tập đoàn Lý thị làm của hồi môn, vả lại Tô Yên cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, năng lực không tồi, có được cô ta, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh hay sao?”

“Nói thì nói như thế, nhưng mà rõ ràng là Lục Cận Phong cũng nhìn trúng cô ta rồi, năm năm trước con giấu Nhã Nhược…” Bỗng Lục Gia Hành im bặt không nói nữa: “Tiểu Mẫn, đừng dây vào Lục Cận Phong, dù sao thì nó cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ cần chúng ta bình tĩnh, từ từ thực hiện theo kế hoạch là được rồi.”

“Cha, cha bị Lục Cận Phong giáo huấn một hồi, sao lại trở nên nhát gan đến vậy.” Lục Thừa Mẫn nói, giọng điệu khinh thường: “Năm năm trước con có thể làm hại anh ta, vậy thì năm năm sau cũng có thể làm như vậy, những chuyện còn lại, cha không cần quản nữa, trong lòng con tự khắc có tính toán.”

Cái chức thư ký này, Tô Yên chỉ làm cho có lệ, thực chất cô đã mang danh bà chủ của công ty này rồi.

Tô Yên định làm gì đó, Lục Cận Phong lại lập tức không cho, chỉ cho phép cô ăn uống chán chê rồi lại xem phim nghe nhạc.

Lý do là, Tô Yên là bệnh nhân.

Tô Yên phản bác: “Em bị cảm nhưng khỏi lâu rồi.”

“Thế cũng không được, cần phải nghỉ ngơi đủ một tuần.” Lục Cận Phong bế Tô Yên không an phận trở về phòng nghỉ, đặt cô nằm lên giường, đắp chăn cho cô rồi nói: “Ngủ ngay.”

Tô Yên không nhịn được mà bật cười: “Lục Cận Phong, bộ anh muốn biến em thành người tàn tật hay gì.”

“Vậy để anh bảo thư ký Ngải dẫn em đi làm đẹp.”

“Thôi thôi, em đi ngủ đây.”

Mấy ngày tiếp theo, Tô Yên đều được hưởng chế độ ăn ngủ chán chê rồi lại dậy chơi game, thỉnh thoảng Lục Cận Phong lại vào đưa nước cho uống.

Rõ ràng là cô tới công ty để làm việc, cuối cùng lại thành cùng Lục Cận Phong tới công ty, sau đó chỉ có anh làm việc mà thôi.

Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy đã đến ngày tổ chức tiệc từ thiện.

Lưu Tuyết Lam đã sớm đưa Tiểu Vũ tới nơi diễn ra buổi tiệc, Tô Yên thì đi cùng An Hinh.

Chỉ là hôm nay ra đường không xem lịch, vừa mới tới buổi tiệc thì lại đụng mặt vợ chồng Tô Vân và Sở Hướng Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.