Tô Yên trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Lục Cận Phong lại ấu trĩ như vậy.
Hạ Vũ Mặc có chút khinh bỉ, bĩu môi: “Chú, chú một bó tuổi rồi, còn bắt con gọi là anh, chú không thấy xấu hổ hả?”
Nghe xong, Tô Yên xuýt chút nữa thì cười ra tiếng.
Quả thật Lục Cận Phong đã hơn ba mươi tuổi, bắt một đứa bé bốn tuổi gọi mình là anh, không phải quá giả trân sao?
“Chú già như vậy à?” Giọng điệu Lục Cận Phong có chút buồn bực.
Nhưng vì Lục Cận Phong đeo khẩu trang, không thấy được biểu cảm, nên Tô Yên không biết Lục Cận Phong đang vui hay tức giận: “Tổng giám đốc Lục, theo như thông tin chính thức, cậu đã ba mươi bốn tuổi, độ tuổi trung niên.”
Lục Cận Phong đột nhiên im lặng, làm hại Tô Yên còn tưởng mình nói sai, cẩn thận quan sát Lục Cận Phong, lại chợt nghe được: “Chỗ này đi.”
Tô Yên nhìn theo ánh mắt của Lục Cận Phong, bên cạnh đúng là Biệt Viện Tiểu Trù.
Ăn chỗ này á?
Tiền trong ví cô không đủ.
Tô Yên nuốt nước bọt, nói: “Tổng giám đốc Lục, Ăn ở đây có đắt quá không? Tôi sợ đến lúc đó không trả nổi, ba người chúng ta sẽ bị giữ lại.”
Lục Cân Phong nhếch môi: “Không phải ba, mà là hai người và một đứa nhỏ.”
Cũng đúng, ai dám giữ Lục Cận Phong ở lại chứ.
“Mở cốp lấy xe lăn đến đây.”
“Cái gì?” Nhất thời Tô Yên không kịp phản ứng.
Lục Cận Phong duỗi chân ra: “Chân tôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/2565413/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.