Chương trước
Chương sau
“Người nên cút đi là anh.” Tô Yên cười lạnh: “Giám đốc Lưu, anh cho rằng dùng nợ cũ của năm ngoái thì sẽ không ai biết anh rút bớt tiền của công ty à? Nếu để ông chủ biết việc này, anh đoán thử xem anh sẽ có kết cục như thế nào?”

Tô Yên nói rất nhỏ, người vây xem cũng không nghe được, Lưu Thịnh nghe là đủ rồi.

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Thịnh trắng bệch: “Cô nói bậy.”

“Vây quanh chỗ này làm gì?”

Một giọng nói đầy uy nghiêm truyền đến, đám người nhường ra một con đường, một người đàn ông trung niên đi đến cùng mấy vị giám đốc, Trịnh Tố Tâm cũng đi tới.

Lưu Thịnh lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính phản công: “Tổng Giám đốc Trịnh, Tô Yên bỏ bê công việc không lí do làm Tổng Giám đốc Vương của Tập đoàn Tinh Quang không muốn hợp tác với chúng ta. Thế mà Tô Yên lại không biết nhận sai, từ chối trách nhiệm.”

Người này là chủ của công ty, Trịnh Anh Tài.

Trần Tố Anh từng gặp trong tiệc rượu, người khác có thể không biết Trần Tố Anh, nhưng Trịnh Anh Tài chắc chắn biết.

Để tránh khỏi việc bị bại lộ, rước lấy phiền phức cho Lục Cận Phong, Trần Tố Anh lặng lẽ rời khỏi đoàn người, nhanh chóng gọi điện cho con trai mình: “Con à, Tô Tô bị ức hiếp, con tới nhanh lên!”

Bởi vì lời của Lưu Thịnh, Trịnh Anh Tài nhìn Tô Yên bằng ánh mắt sắc bén: “Cô ở bộ phận nào?”

“Tổng Giám đốc Trịnh, tôi ở bộ phận thư ký.” Tô Yên bình tĩnh đứng trước mặt Trịnh Anh Tài, giải thích: “Vừa rồi Lưu Thịnh nói không đúng, tôi có xin Bộ phận Nhân sự nghỉ nửa ngày, cũng không bỏ bê công việc không lý do.”

Lưu Thịnh châm dầu vào lửa: “Tôi có hỏi Bộ phận Nhân sự nhưng không thấy ghi cô xin nghỉ, mà hôm qua tôi đã nói với cô rằng hôm nay Tổng Giám đốc Vương sẽ đến, yêu cầu cô phiên dịch tài liệu cho thật tốt để hôm nay cần. Bởi vì sai lầm của cô mà hiện giờ Tổng Giám đốc Vương giận dữ rời đi, ai sẽ gánh chịu tổn thất của công ty chứ?”

Trịnh Tố Tâm kéo Trịnh Anh Tài, cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Cha, đây không phải là lần đầu tiên Tô Yên không làm tròn bổn phận. Con cảm thấy chúng ta không nên giữ lại loại nhân viên không có trách nhiệm với công ty này.”

Đây là đang trả thù riêng.

“Tôi đã sắp xếp tài liệu hôm qua.” Tô Yên nhìn Thái Thanh Trúc, hôm qua cô đã đưa tài liệu cho Thái Thanh Trúc rồi.

Thái Thanh Trúc vội vàng nói: “Đúng vậy, Tô Yên đã sắp xếp tài liệu rồi đưa cho tôi để giao cho Giám đốc Lưu, tôi cũng đã nộp.”

“Tôi không nhận được.” Lưu Thịnh hỏi Thái Thanh Trúc: “Cô chơi tôi à?”

“Không phải.” Thái Thanh Trúc lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi thấy Giám đốc Lưu không có mặt nên đặt lên bàn rồi gửi tin nhắn cho anh.”

“Tôi chưa nhận được bất cứ tin gì.” Lưu Thịnh lạnh lùng nói: “Tô Yên, vì từ chối trách nhiệm mà cô cũng nói dối.”

Tô Yên nhìn chằm chằm vẻ mặt đê tiện của Lưu Thịnh, cũng đã hiểu ra.

Lưu Thịnh quyết tâm muốn xử lý cô, vậy thì cô có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.

Hơn nữa việc ăn chặn tiền này, cô cũng không thể nói ra trước mặt mọi người, đây là điều cấm kị trong nghề, nếu như cô xé rách mặt với Lưu Thịnh thì sau này sẽ không có công ty nào dám nhận cô.

Lưu Thịnh vẫn duy trì dáng vẻ không sợ hãi, chẳng phải là do có Trịnh Tố Tâm làm chỗ dựa?

Dù cho lời đồn có nói tình cảm của hai người có vấn đề, nhưng lúc này, hai người vẫn đang ăn ý.

Ai bảo lần trước Tô Yên làm mích lòng Trịnh Tố Tâm.

Lòng Tô Yên sáng như gương, cô nhìn về phía Trịnh Anh Tài, thản nhiên nói: “Tổng Giám đốc Trịnh, tôi không chối bỏ trách nhiệm, ngài có thể đến Bộ phận Nhân sự điều tra.”

Thái Thanh Trúc cũng nói đỡ cho Tô Yên: “Tổng Giám đốc Trịnh, Tô Yên ở công ty hai năm nay vẫn luôn cố gắng hết mình, coi như không có công lao thì cũng có khổ lao.”

Trịnh Anh Tài nghiêm mặt: “Công ty không cần ** li, nuôi một đám rác rưởi thì có ích lợi gì? Tô Yên phải không? Cô đến Bộ phận Nhân sự kết toán tiền lương rồi đi đi!”

Chỉ là một nhân viên không quen biết mà thôi, sao có thể so sánh với con gái ông?

Trịnh Anh Tài vừa xuất hiện, Tô Yên đã biết kết cục của mình.

Lần trước đắc tội với Trịnh Tố Tâm, có thể ở công ty lâu như vậy đã là ngoài dự tính rồi.

Trong khoảng thời gian này, Tô Yên cũng nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.

Muốn đuổi cô không lý do? Đâu có dễ!

Nghe thấy Trịnh Anh Tài đuổi việc Tô Yên, Lưu Thịnh cùng Trịnh Tố Tâm cười khoái chí, mấy nhân viên xem trò hay cũng bàn tán sôi nổi.

Có người tiếc cho Tô Yên, cũng có người cảm thấy Tô Yên không biết lượng sức mình.

Trịnh Anh Tài vừa định bước đi thì Tô Yên lên tiếng: “Tổng Giám đốc Trịnh, tôi ký hợp đồng lao động ba năm với công ty, hợp đồng chưa đến hạn mà ngài đã đuổi tôi không lý do, dựa theo quy định của hợp đồng thì ngài phải trả tôi gấp ba, còn có bồi thường tiền lương nửa năm trở lên.”

Tô Yên vừa dứt lời, mọi người lập tức yên lặng, không gian yên ắng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể tạo ra tiếng động.

Tô Yên điên rồi sao?

Dám thách thức ông chủ?

Còn đòi bồi thường?

Điên rồi điên rồi, quả thực không biết tự lượng sức mình.

Trịnh Tố Tâm cũng thấy ngoài ý muốn, giọng nói sắt bén: “Tô Yên, cô nghèo đến điên rồi à? Cô dựa vào đâu mà muốn tiền lương gấp ba, công ty là do cha tôi mở, muốn đuổi ai thì đuổi, cô là cái thá gì? Cô nghĩ lần trước mượn vòng tay của người khác là có thể lừa được? Cô là đứa con gái ham hư vinh, bây giờ còn nói dối, không biết tự lượng sức mình, cha, nhanh đuổi cô ta đi!”

Lưu Thịnh nói thêm vào: “Tô Yên, nếu cô còn muốn tồn tại trong giới này thì cút nhanh lên, nếu cứ tiếp tục ồn ào như vậy thì cô cũng đừng mong ở lại Đế Đô.”

Tô Yên nhếch môi, bỏ qua Lưu Thịnh cùng Trịnh Tố Tâm, nhìn Trịnh Anh Tài: “Tổng Giám đốc Trịnh, ngài cảm thấy thế nào? Đường đường là Tổng Giám đốc Trịnh mà cũng muốn chơi xấu, không nhìn hợp đồng lao động?”

“Thực sự khéo ăn khéo nói!” Trịnh Anh Tài giận đến tức cười: “Đây là công ty của tôi, không lẽ tôi không thể đuổi việc một người?”

“Tất nhiên, nếu Tổng Giám đốc Trịnh không muốn đền tiền cho bạn gái của tôi, vậy thì bồi thường bằng cái khác đi!”

Giọng nói này?

Tô Yên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Lục Cận Phong thì vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt viết mấy chữ “Sao anh lại đến đây?”

Ngoài sân, Trần Tố Anh thấy con trai của mình tới thì thở dài một hơi. Dám ức hiếp con dâu tương lai của bà, để con trai trừng trị bọn họ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, Lục Cận Phong mặc một bộ tây trang làm nổi bật chiều cao của anh, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, mỗi bước đi thì hào quang hoàn toàn mở ra, có một khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Không ít nữ nhân viên đỏ mặt thẹn thùng, quá đẹp trai, quá ngầu!

Ngay cả Trịnh Tố Tâm cũng ngây người, lộ ra biểu cảm mê muội.

Lục Cận Phong đến bên cạnh Tô Yên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Qua một bên nghỉ ngơi, còn lại giao cho anh.”

Không biết vì sao, Tô Yên cảm thấy lời nói của Lục Cận Phong có sức lôi cuốn kỳ lạ, cô vô thức gật đầu: “Vâng.”

Cô luôn tin tưởng Lục Cận Phong vô điều kiện.

Cảnh tượng này làm vô số nhân viên nữ ghen ghét.

Số của Tô Yên quá tốt rồi, tìm được bạn trai đẹp trai như vậy!

Trịnh Tố Tâm ghen tị đến đỏ mắt, nhìn bạn trai của Tô Yên, lại nhìn Lưu Thịnh, so sánh hai người với nhau, cô ta chợt cảm thấy Lưu Thịnh không được cái gì hết, trước đây ánh mắt của cô ta quá kém rồi.

Lưu Thịnh cũng nhận ra Trịnh Tố Tâm thay đổi, có chút dối lòng, Lục Cận Phong xuất hiện không những làm phụ nữ say mê mà còn làm đàn ông tự ti.

Trịnh Anh Tài cũng bị khí chất của Lục Cận Phong làm kinh sợ. Ông tung hoành trên thương trường mấy chục năm, thấy qua vô số người nhưng người có khí chất mạnh như vậy thì rất ít.

Ánh mắt Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn Trịnh Anh Tài, khẽ nhếch môi: “Tổng Giám đốc Trịnh, đền tiền gấp ba hay muốn đền cái khác?”

Trịnh Anh Tài hoàn hồn, nhận ra mình sợ hãi một người trẻ tuổi, cộng thêm nơi này là địa bàn của ông, nhiều nhân viên nhìn như vậy, một ông chủ như ông ta không thể hoảng sợ được.

Trịnh Anh Tài thẹn quá thành giận, nói: “Tô Yên bỏ bê công việc một cách vô cớ, làm công ty tổn thất nặng nề, đừng nói là tiền bồi thường, một đồng cũng không có. Trái lại cô ta phải gánh chịu tổn thất của công ty, sau đó luật sư của tôi sẽ gửi tài liệu qua cho cậu.”

Những lời này vô cùng ra oai.

Lục Cận Phong khẽ cười, nói một câu đầy ý tứ hàm xúc: “Quả thật Tổng Giám đốc Trịnh tổn thất nặng nề.”

Loại Tô Yên là tổn thất lớn nhất của công ty.

Nhưng mà hiện tại Trịnh Anh Tài còn chưa biết.

Lục Cận Phong đến gần Trịnh Anh Tài, đột nhiên anh nắm lấy cổ áo của ông ta.

Mọi người hít sâu một hơi.

Lẽ nào anh định ra tay?

Trước đây Lục Cận Phong có đánh Lý Văn, Tô Yên vội vàng cản lại: “Lục Cận Phong.”

Tô Yên không biết ba chữ này của cô đã đánh thẳng vào linh hồn của Trịnh Anh Tài.

Lục Cận Phong?

Người nắm quyền nhà họ Lục?

Trịnh Anh Tài ngạc nhiên đến nỗi quên mất phản ứng.

Không phải lời đồn nói rằng khuôn mặt của Lục Cận Phong bị hủy cùng chân què hay sao?

Lục Cận Phong không ra tay mà chỉ nói một câu bên tai Trịnh Anh Tài, không ai nghe được, chỉ thấy mặt của Trịnh Anh Tài trắng bệch trong nháy mắt.

Lục Cận Phong buông lỏng tay, hai chân Trịnh Anh Tài mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.