Nhất Phàm đại nhân ! ngài có tin là tôi cắt cái lưỡi đong đưa đó của ngài hay không?
Tiếng nói đó là của Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt bước tới với gương mặt đằng đằng sát khí.
Dạ Nguyệt đẩy Nhất Phàm ra rồi kéo tôi về phía ngài ấy.
\- Ngài có giỏi thì đấu tay đôi với tôi đây này , chứ cơ sao lại thừa lúc không có tôi rồi chơi trò lén lút như vậy chứ , thật là đáng xấu hổ mà. Dạ Nguyệt nói.
\- Ai nói là ta len lút, ta đường đường chính chính qua tận đây còn gì, chỉ tại ngài sơ suất thôi. Nhất Phàm cười nhạt.
\- Ngài được lắm, những lời ngài vừa nói ta sẽ coi đó là 1 lời tuyên chiến. Dạ Nguyệt nghiêm giọng
\- Được thôi, nhưng ngài và cô nương ấy ở cùng nhau như vậy có phải là hơi quá bất lợi và thiệt cho ta hay không ?
Nhất Phàm nói.
\- Chứ ngài còn muốn gì nữa, chẳng lẽ tôi lại đưa cô nương ấy qua phủ của ngài à, điều này là không bao giờ có nhé. Dạ Nguyệt nhăn mặt
\- Không cần thiết, cô nương ấy đang rất thoải mái khi ở đây nên cứ để yên vậy là tốt nhất, chỉ cần ngài không phiền cho tôi qua ở chung là được rồi.
Nhất Phàm cười điểu.
\- Ngài nói cái gì , Ngài đúng là quá đáng lắm rồi, chuyện này ta không đồng ý... Dạ Nguyệt hét lên
\- Ngài không cho sao? kệ ngài ! ta cũng đã chuyển đồ đạc qua đây cả rồi để xem ngài có dám đuổi ta không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-kieu-cuoi-duoc-quy-tan-lang/2304686/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.