- Ngươi bị bệnh rồi sao ?
Tôi kéo chăn khỏi đầu và mở mắt ra thì tôi bổng giật mình muốn bay mất hồn mất vía.
- Ối...mô phật ! ngươi làm gì mà kè cái mặt ngươi gần ta như vậy chứ?
Tôi cảm phán trước cảnh cái mặt của hắn cuối xuống nhìn tôi gần như vậy, nó gần đến mức mũi tôi và hắn dường như sắp đụng vào nhau.
- Ta tò mò muốn xem người phàm các ngươi ốm sẽ ra sao, nào để ta xem!
Nói chưa hết câu hắn vội vén tay áo rồi đưa tay lên trán tôi.
Lúc này cảm giác đó liền quay trở lại, thứ cảm giác tim đập nhanh còn mặt thì đỏ ửng nóng bừng.
Hắn tắc lưỡi rồi nói.
- Đầu ngươi quả là rất nóng, thì ra bệnh là như vậy thôi ngươi nghỉ ngơi đi hôm nay không cần hầu hạ ta đâu.
nói xong hắn đi mất hút để lại tôi một mình với cái cảm giác đó.
Tưởng là hắn quan tâm tôi chứ, thì ra là tò mò muốn biết bị bệnh nó ra làm sao thôi hắn đúng là đồ xấu xa mà.
Trong lúc còn đang suy nghĩ lung ta lung tung thì Giai Âm đi vào trên tay bê 1 cái gì đó!
- Lạc Lạc à! cô bị ốm thật rồi sao ? trong người thấy thế nào rôi. Giai Âm hỏi với vẻ mặt lo lắng.
- Tôi không sao đâu , chỉ là tim đập hơi nhanh còn cơ thể thì hơi nóng thôi nhưng sao giờ nó lại hết mất rồi.
Tôi cười nói
- Thật vậy sao, làm sao lại nhanh hết bệnh như thế được chứ ? Đâu nào cô để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-kieu-cuoi-duoc-quy-tan-lang/151019/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.