- Mạch Mạch sẽ đi cùng ta và ngươi đến gặp gia gia của ta.
không cần tôi hỏi hắn chỉ nhìn tôi là đã biết tôi cần hỏi về cái gì rồi.
Tôi nhìn qua Thác Mạch Mạch cố ý cười với cô ta 1 cái nhưng vẫn điệu hạnh đó không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, nét mặt lạnh tanh y như hắn.
-Vậy giờ đi được chưa vậy.
Tôi hỏi, tôi muốn đi nhanh rồi về cho rồi chứ nhìn cặp này thấy ngứa mắt không chịu nỗi.
- Đi thôi....! Mạch Mạch à, nàng đưa tay cho ta nào ,ta dìu nàng lên kiệu nha...đi từ từ thôi nào !
Hắn nói xong thì 1 tay nắm lấy tay Mạch Mạch còn tay kia khẽ ôm vai cô ấy.
Ông ơi ông à... có cần làm quá vậy không ?
Từ đây đi ra kiệu có là bao, làm như hớ ra là có người cướp mất nương tử của hắn không bằng.
Bên ngoài có hai chiếc kiệu đã chờ sẵn, không cần nói cũng biết là hắn sẽ ngồi chung kiệu với nương tử của hắn , còn ta thì ngồi 1 mình trên cái còn lại.
Xiáaaaaa.... không sao , bổn cô nương đây đã quen rồi.
Nhưng điều tôi không ngờ là nữ tỳ khi nãy lại cùng tôi lên kiệu.
- Cô cũng đi với ta sao?
tôi ngạc nhiên hỏi.
- Dạ đúng thưa phu nhân, đây là lệnh của đại nhân.
cô ấy cuối đầu đáp.
- Vậy thì ta đỡ buồn rồi.hihi
tôi cười, cô ấy cũng cười đáp lại
Kiệu đi được một lúc, quá chán nên tôi lại kiếm chuyện nói cho đỡ nhàm.
- Cô tên là gì? Tôi cười hỏi.
- Dạ thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-kieu-cuoi-duoc-quy-tan-lang/151014/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.