Tôi đoán chắc vị đại thẩm này là bà mối rồi, nhưng sao tay bà ấy lại lạnh lẽo như vậy, có phải do sương đêm hay không. ?
Tuy không có gì ghê gớm nhưng sao cả cơ thể tôi như buốt lạnh theo kể từ khi chạm vào bà ấy thế này.
Vừa bước lên kiệu thì lần này còn làm tôi khó chịu hơn, ngồi trong kiệu mà cứ như ngồi trên đá trên băng, lạnh xuyên từng thớ thịt của tôi .
Tôi vén màn kiệu lén nhìn mẹ lần cuối, thật lòng khó tránh khỏi xúc động .Mẹ tôi và đàn em nhỏ đã khóc từ lúc nào.
- Tỷ tỷ... tạm biệt tỷ tỷ.. huhu
- Tỷ tỷ phải giữ sức khỏe đấy ...
Mẹ tôi chỉ mỉm cười trong ngấn lệ và vẩy tay chào con gái.
tôi vội thả màn giấu đi nước mắt, thế là tôi phải đi làm dâu nhà người ta thật rồi , nghĩ tới gia đình hắn tôi lại càng uất nghẹn hơn.
Lúc bấy giờ tôi đã đi được một đoạn ,không hiểu có phải do mệt hay sao mà tôi cảm nhận kiệu của tôi càng lúc càng chông chênh , như kiểu đang lướt đang bay vậy.
Gió không biết từ đâu mỗi lúc một to lên , tôi gần như đông cứng lại tay chân cứ quắc quéo đan lại với nhau cho bớt lạnh.

Xung quanh tôi vẫn nhộn nhịp tiếng kèn Xô-Na, đi theo 1 đoạn nữa tôi bắt đầu nghe tiếng xì xầm rồi tiếng kèn cùng với kiệu hoa dừng lại.
Chắc đã tới rồi? tôi nghĩ .
1 lần nữa bà mối này lại làm tôi giật mình vì tay bà ấy, sao rõ đã biết trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-kieu-cuoi-duoc-quy-tan-lang/151009/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.