Chương trước
Chương sau
Hôm đó sau khi chúc ngủ ngon với Cận Uyên, cửa nhà Lâu Tự được Cận Uyên đóng lại.
Lâu Tự đứng ở huyền quan không vội đi ngay, đầu tiên hắn giật giật ngón chân rồi đột nhiên ghé sát vào lỗ mắt mèo: “…Gì chứ, quả nhiên vẫn còn.” Hắn nhìn Cận Uyên đang đứng phía ngoài, mãi đến khi Cận Uyên quay đi mới di chuyển.
Lâu Tự biết ánh mắt đó vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn theo ánh mắt kia đến tận tiệm đồ ngọt, lúc vào tiệm lại lướt nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm chủ nhân của đôi mắt đó. Và lúc hắn nhìn thấy Cận Uyên đúng là đã không nhận ra người trước mắt này.
Trong kí ức của Lâu tự, Cận Uyên là người ít lời âm trầm, tóc húi cua, người vừa cao vừa gầy, trong đôi mắt phản chiếu màu xám ảm đạm.
Trên người Cận Uyên có sự thành thục và khôn khéo mà thời thiếu niên không có.
Lâu Tự không thích anh, bởi hắn nhìn thấy được bóng dáng của mình trên người Cận Uyên.
Lâu Tự là con riêng, ba không thừa nhận hắn, mẹ vứt bỏ hắn, lăn qua lộn lại cuối cùng là nhà cậu đưa hắn về nuôi.
Người phụ nữ vứt bỏ hắn sau đó cũng không quay về nhà mẹ đẻ, nhà cậu có một anh họ lớn hơn hắn hai tuổi, anh cả là người thật thà chất phác, thương hắn như em trai ruột thịt. Lúc hắn vừa tới ngôi nhà này hầu như rất ít nói chuyện, anh cả đã lấy đủ loại đồ ngọt dỗ hắn nói chuyện. Đồ ngọt mua ở trong thôn gần như chỉ có một vị, ngọt đến phát ngán, ngọt đến tởm lợm. Nhưng hắn lại yêu hương vị này, cũng trở nên thích ăn đồ ngọt.
Sau này hắn thi vào trường cấp ba trong thành phố, cậu đã cố ý xin nghỉ để cùng anh cả và mợ đến thăm hắn. Đêm đó lúc đang ăn cơm, Lâu Tự nhìn thấy Cận Uyên đi chung với một đám lưu manh.
Không thể giả vờ không thấy, không thể ngồi yên mặc kệ.
Lâu Tự gặp được cả nhà cậu và thời điểm tối tăm nhất trong cuộc đời, còn Cận Uyên vẫn một mình ngây ngốc đến hiện tại.
Không có ai cứu anh ra khỏi vũng lầy đó.
Hắn muốn là người cứu anh, nhưng có thể ư? Tự cứu bản thân hắn còn không làm được, tất cả của hắn đều là nhà cậu cho. Hắn…
“Cận Uyên chạy mau!”
Cuối cùng hắn vẫn quên mình chạy qua, muốn cứu lấy Cận Uyên, cũng muốn cứu lấy bản thân năm đó.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt trào phúng và khinh miệt của Cận Uyên hắn mới nhận ra không ai có thể cứu được mình. Không cứu được mình ngày đó, cũng không cứu được Cận Uyên bây giờ.
Hắn không có khả năng làm một người thay đổi, nhưng vô tình khơi gợi hứng thú của người kia với mình.
Lâm Tự biết chủ nhân của ánh mắt kia là Cận Uyên. Lúc thiếu niên biết, bây giờ cũng biết.
Hắn nhớ rõ đôi tay đã đỡ lấy mình lúc nhảy ếch kia, nhớ rõ người đã ngồi trước mình mỗi buổi tối ở lớp tự học. Hắn biết có người lén lút nhìn mình, hắn cũng biết người nhìn lén mình không muốn bị phát hiện.
Vì thế hắn dung túng anh, giả vờ như cái gì cũng không biết, cứ để ánh mắt âm trầm khủng bố kia theo sát chính mình.
Dù sao cũng là hắn trêu chọc anh trước.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, khi hắn ôm Cận Uyên trong phòng học, lúc Cận Uyên an ủi hắn, hai mắt hắn đẫm lệ nghĩ rằng, tốt nghiệp rồi, sau này nếu Cận Uyên lại lén nhìn mình mà bị hắn bắt được, hắn nhất định sẽ không tiếp tục giả vờ như không thấy. Ban ngày ban mặt bị đôi mắt lạnh lẽo kia theo sát thực ra cũng rất đáng sợ.
Năm năm sau, Lâu Tự chưa từng gặp lại Cận Uyên.
Cho nên lúc mới bị theo dõi, thực sự Lâu Tự đã cho rằng đó là yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó, còn tự dọa sợ bản thân. Đợi đến khi đi theo ánh mắt đó khó khăn tìm đến tiệm đồ ngọt, nhìn thấy Cận Uyên, trong lòng hắn mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng vẫn chưa chắc chắn. Bây giờ Cận Uyên cười lên vừa dịu dàng vừa đẹp như vậy, thật sự không giống kẻ cuồng theo dõi hắn.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện ở hành lang, Lâu Tự chắc chắn người vẫn rình coi hắn là Cận Uyên.
Hắn nhớ lại người đàn ông mặc một thân đồ đen mình đụng phải trong thang máy kia, tuy chỉ thấy được một đoạn sống mũi của người nọ nhưng chiều cao và màu da lại rất phù hợp với Cận Uyên. Cận Uyên cố ý ấn số tầng cao hơn hắn rồi lại lén chạy xuống trốn ở góc hành lang, dọa hắn mất ngủ cả đêm vì sợ.
Đây là nhìn lén đến nghiện à? Lâu Tự giận đến ngứa răng.
Sáng sớm hôm sau Lâu Tự canh trước cửa nhà Cận Uyên, vừa cào tường vừa nhỏ giọng trách mắng: “Anh dọa tôi, anh dám dọa tôi.”
Nhưng đợi cả nửa ngày trời vẫn không thấy người đi ra, hắn thì đông lạnh. Lâu Tự dậm chân quyết định từ bỏ, ngay khi hắn xoay người chuẩn bị về nhà, cửa nhà Cận Uyên đột ngột mở ra.
Lâu Tự nhanh chóng đổi hướng, chào hỏi Cận Uyên: “Chào buổi sáng, thật trùng hợp, tôi vừa mới xuống, anh cũng phải đi làm sao?” Người tinh ý đều có thể nhận ra trong lớp áo khoác của Cận Uyên là quần áo ngủ vẫn chưa thay, có lẽ chỉ ra ngoài một chút, lúc hắn thốt ra hai chữ “đi làm” đã lập tức hối hận.
Không ngờ, Cận Uyên vẫn tiếp lời hắn, nói rằng mình đi làm.
Lâu Tự lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.
Lừa đảo, sớm muộn gì cũng vạch trần anh.
Lúc xuống lầu Lâu Tự cứ nhìn bóng lưng Cận Uyên, cảm thấy người đàn ông này mặc gì cũng thật đẹp, dáng người đẹp, cười lên cực dịu dàng.
Vì vậy… Rốt cục tại sao lại muốn dọa hắn?!
Lúc trên đường ra khỏi tiểu khu, Lâu Tự kể chuyện mình bị theo dõi cho Cận Uyên nghe, phản ứng của Cận Uyên… Vẻ mặt của anh không hề có sơ sót, nhưng lời nói lại có trăm ngàn lỗ thủng.
Cận Uyên muốn hắn vào nhà anh ở.
…..
Vậy như anh mong muốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.