Mãi hơn một tiếng sau Dương Nhất Nam mới gửi bức tranh mà mình vẽ tới, nhưng nó không khác gì tranh vẽ của học sinh lớp một, có khi còn thua cả Cherry và Dưa Hấu nữa. Khuôn mặt của người đàn ông trông đó cứ như một thằng hề vậy.
"..."
Trương Tuyết Y hoàn toàn cạn lời, cô có thể dựa vào cái này để tìm ra người đó sao?
"Haiz, vẽ như không vẽ vậy..."
Cô thở dài, chỉ đành dựa vào vài nét vẽ đó để tìm ra đặc điểm nhận diện của hắn ta.
Người đàn ông đó mắt một mí, hơi nhỏ, mũi thì không biết cao hay thấp do Dương Nhất Nam không vẽ, còn môi thì mỏng dính, cắt tóc đầu đinh, mặt dài. Trương Tuyết Y chỉ có thể nhìn ra được những thứ đó. Nhưng không hiểu sao những đặc điểm này lại quen quá...
Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Dương Nhất Nam.
"Có thể vẽ rõ ràng hơn không? Tôi nhìn ra được tôi chết liền đó Nhất Nam."
"Xin lỗi nhé chị dâu, khả năng của tôi chỉ tới đó thôi."
Cậu ta lại gửi tiếp một tin nữa.
"À đúng rồi, hắn ta khá cao, ở lòng bàn tay còn có một hình xăm hoa bỉ ngạn."
"Được rồi, cảm ơn cậu, tôi sẽ trả thù lao sau."
Trương Tuyết Y tắt điện thoại, nằm ra giường rồi bắt đầu suy nghĩ. Một người đàn ông cao ráo, mắt một mí, môi mỏng, có hình xăm ở tay, rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Trương Tuyết Y cứ có cảm giác mình đã gặp người như vậy ở đâu đó rồi, mà không tài nào nhớ ra được...
Thật kì lạ.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984964/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.