"Chủ tịch, chị Dạ, chị Tuyết Y đang có thai!"
"Cái gì cơ!"
"Không xong rồi, không còn nghe thấy tim thai nữa!"
"Chị Dạ, mau chuẩn bị phòng cấp cứu giúp em, huyết áp đang giảm!"
"Tuyết Y à, mau tỉnh lại đi, cô có nghe thấy tôi đang nói gì không?"
Mình đang ở đâu đây? Thiên đường hay địa ngục? Tại sao chết rồi mà vẫn nghe được những giọng nói quen thuộc vậy?
Trước mắt Trương Tuyết Y là một khoảng không đen kịt, không một bóng người. Cả người cô đau nhức, đầu cũng rất đau, thứ chất lỏng ở đỉnh đầu vẫn không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả áo.
Mí mắt cô nặng trĩu, không tài nào mở ra nổi, tuy vậy nhưng tai vẫn nghe rất rõ, mọi âm thanh xung quanh mình cô đều nhớ hết, có tiếng của Dạ Nguyệt, Dạ Liên và cả tiếng của cậu thiếu niên kia nữa.
Trương Tuyết Y lấy lại ý thức chưa được bao lâu thì một lần nữa rơi vào hôn mê. Đến khi mở được mắt ra đã là năm ngày sau đó.
Căn phòng cô đang nằm rất tối, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ ở góc phòng. Dạ Nguyệt đang nằm trên ghế sofa ngay đó, tay vắt qua trán, ngủ thiếp đi. Sắc mặt cậu rất kém, nhìn người gầy hẳn đi, trên cằm lún phún những sợi râu nhỏ.
Cô xoa xoa trán, phát hiện trên đầu mình đang cuốn một lớp băng gạc rất dày, mu bàn tay cũng đang cắm một cây kim nhỏ.
"Chuyện gì đây? Mình chưa chết thật sao?"
Trương Tuyết Y mệt mỏi dựa vào giường, bỗng lúc này lại nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô sờ tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984948/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.