Quả nhiên ngay sau đó có một người đàn ông bước vào, do không thể mở mắt nên Trương Tuyết Y không nhìn được khuôn mặt hắn ta như thế nào, chỉ nghe thấy được giọng nói trầm thấp, dường như hắn đang nói chuyện với ai đó thông qua bộ đàm.
"Chào sếp, chiếc thuyền mang số hiệu 147 vẫn đang trong lộ trình, khoảng ba tiếng nữa sẽ cập bến đến đảo Balima. Trên thuyền có tổng cộng 250 người, chưa ai tỉnh lại cả."
"Vâng, tôi nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu ạ."
"Tôi đã liên lạc với bảy thuyền trưởng gần đây nhất, họ cũng đang di chuyển."
"Tí nữa tôi sẽ xịt một ít thuốc mê, đảm bảo bọn họ sẽ không tỉnh lại trước khi tới nơi."
"Vâng, đã rõ."
Sau khi nói xong hắn ta liền lấy ra một bình thuốc nhỏ, đi quanh khoang thuyền một lượt rồi xịt khắp nơi.
Trương Tuyết Y, Dạ Nguyệt, Dạ Liên lập tức nín thở, nhẹ nhàng lấy tay bịt mũi và miệng lại. Người đàn ông kia quan sát một hồi, sau đó đi ra, khoá cửa lại từ bên ngoài.
Chờ khi không còn tiếng bước chân ba người lập tức ngồi dậy, kéo cửa sổ ra rồi hít thở không khí bên ngoài.
"Chị à, đảo Balima ở đâu thế?"
"Đảo Balima là đảo chuyên dùng cho thí nghiệm khoa học, nhưng hơn hai mươi năm trước một tiến sĩ đã thử nghiệm chất hóa học trên đảo và gây ra một vụ nổ khổng lồ khiến cây cối và động vật chết hết, đảo Balima kể từ đó cũng trở thành đảo cấm và bị xoá sổ trên bản đồ thế giới rồi."
"Sao chị biết nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984941/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.