Dương Nhất Thiên từ từ mở mắt, chưa kịp thích ứng với ánh sáng trong phòng thì một cơn đau dữ dội truyền từ đầu tới.
"Ôi trời."
Anh khẽ động đậy thì phát hiện ra có một vật cứng đang đè trên tay mình, ngoảnh đầu lại thì thấy đó chính là Trương Tuyết Y.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, gò má ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp. Anh mỉm cười, cánh tay đã tê cứng nhưng vẫn mặc kệ cho cô gối.
Dương Nhất Thiên nhẹ nhàng sờ khắp khuôn mặt cô, từ hàng lông mi cong vút, sóng mũi cao thẳng đến đôi môi quyến rũ. Nhưng một giây sau cô liền giữ lấy cánh tay anh, lười biếng nói.
"Đừng sờ nữa, ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm mà."
"Ừm."
Cả hai nằm trên giường đến gần trưa mới xuống nhà, Dương Nhất Thiên vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc mở cửa tủ lạnh lại thấy bên trong có một chiếc bánh kem.
"Y Y à, bánh đâu ra vậy?"
Trương Tuyết Y đi từ phòng khách vào, nhìn nó một cách đầy chán nản.
"Tại hôm qua ở nhà chán quá nên em làm thử."
Dương Nhất Thiên lấy tay quẹt thử một miếng, vị khá ngon, mặc dù vẻ ngoài không được bắt mắt cho lắm.
"Tay nghề em tiến bộ hơn rồi đấy. Nhưng tại sao lại là vị vani vậy? Làm cho anh sao?"
Cô bĩu môi.
"Đừng tưởng bở, tại trong siêu thị chỉ còn mỗi vị này..."
Anh mỉm cười, lấy điện thoại ra chụp một bức hình rồi mới cất đi.
"Cảm ơn ý tốt của em, tí nữa anh sẽ ăn."
Trương Tuyết Y không nói gì, ngồi xuống bàn rồi dùng bữa sáng. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984937/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.