Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy đều tò mò quay lại nhìn về phía cửa, nhưng sau khi nhìn thì đều há mồm trợn mắt, bao gồm Lê Nhật Hạ.
Một dòng tin nhắn được gửi tới máy của Dương Nhất Thiên một giây trước đó.
"Em tới nơi rồi, anh nhìn ra phía cửa phòng đi."
Dương Nhất Thiên tắt điện thoại đi, ngẩng đầu lên như lời cô nói, nhưng khi cánh cửa được mở ra cũng phải sững người.
Người vừa bước vào không ai khác chính là Trương Tuyết Y, nhưng hôm nay nhìn cô có chút khác. Trương Tuyết Y đang mặc một chiếc đầm màu hồng dài đến ngang đùi, không quá ngắn cũng không quá dài, chiếc đầm này bó sát người, khá kín đáo, nhưng nó ôm sát như vậy càng khiến cô thêm mê người, những đường cong trên cơ thể hoàn hảo đến mức kì lạ.
Trái ngược hoàn toàn với Lê Nhật Hạ, Trương Tuyết Y hôm nay trang điểm khá nhẹ nhàng, môi chỉ tô một lớp son nhẹ màu đỏ, má dặm phấn, mắt chỉ kẻ qua một chút, hoàn toàn rất tự nhiên. Mái tóc óng ả được búi gọn lên cao trông vô cùng sang trọng và quý phái. Chiếc đầm và túi xách cô đang cầm trên tay cũng đều là bản giới hạn của một hãng thời trang nổi tiếng quốc tế, nhìn qua cũng đoán được nó không hề rẻ.
Đứng trước căn phòng này cô như một đoá hồng nở rộ, toả hương khoe sắc, khiến mọi người xung quanh đều phải lu mờ trước vẻ đẹp hoàn hảo ấy.
"Cậu... Cậu là?"
Người đầu tiên lên tiếng chính là một cô gái nhỏ người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984911/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.