Dương Nhất Thiên mệt mỏi dựa vào giường bệnh, đôi mắt vô hồn ngước lên trần nhà.
Ngay khi vị bác sĩ rời đi Dương Nhất Nam cũng từ bên ngoài tiến vào, hiển nhiên là đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện. Cậu nhìn anh trai mình bằng ánh mắt đau lòng.
"Vết thương của anh không sao chứ?"
Anh lắc đầu, hỏi ngược lại.
"Em tới khi nào vậy?"
"Lúc tối qua, khi hai người đang hôn mê, viện phí em đã thanh toán xong cả rồi, anh với Tuyết Y cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Ừm. Tạm thời em đừng kể chuyện này với ai cả, kể cả ba mẹ."
"Em biết rồi."
Hai người đàn ông không nói gì nữa, cứ ngồi ngơ ngác ở đấy. Dương Nhất Thiên là người phá vỡ bầu không khí này trước.
"Nhất Nam, em về nhà nghỉ đưa Yên Nhi về thành phố A giúp anh đi, giải thích với cô ấy một chút về chuyện này, nhưng đừng nói ra chuyện bắt cóc."
Dương Nhất Nam gật đầu.
"Em biết rồi, việc điều tra đám người đó cũng để em lo cho, anh cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi điện, em sẽ tới."
Cậu nói xong liền thở dài, đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng vừa được vài bước lại quay người lại, vỗ vai anh trai mình.
"Anh à, chăm sóc tốt cho Tuyết Y..."
***
Trương Tuyết Y đã tỉnh dậy từ lúc bốn giờ sáng, sau khi chờ bác sĩ bôi thuốc xong cô liền mặc áo khoác vào, đi xuống phía dưới bệnh viện, ngồi xuống một chiếc ghế đá ngay góc khuất.
Cô dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn khung cảnh bình minh. Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984903/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.