Trương Tuyết Y vòng qua một đường khác vắng vẻ hơn để đi, nhưng chỉ vừa mới đi được một khúc thì chiếc khuyên đeo ở tai rung lên, một giọng nói trầm thấp phát ra.
"Alo, có đó không vậy?"
Trương Tuyết Y khựng lại, vài giây sau mới xoa xoa tai mình rồi lên tiếng.
"Tôi đây, có chuyện gì à?"
Cô giảm dần tốc độ rồi đặt một tay lên tai để nghe rõ hơn, ngoài trời đang có gió nên nếu đi nhanh thì chả nghe được gì.
"Chỉ muốn báo tin cho em một chút thôi, cuối tuần này là tôi về rồi, nhớ ra sân bay đón nhé."
Trương Tuyết Y bĩu môi đáp lại.
"Mấy giờ vậy, nếu trễ quá thì tôi không rảnh đâu đấy."
Loading...
"Sáu giờ sáng, mà bữa đó mang cả máy biến âm lên luôn đi, em nợ tôi mấy tháng rồi đấy."
"Ừ. Vậy thôi ngắt liên lạc đi, tôi đang đi đường."
"Ừm, đi cẩn thận nhé, hẹn gặp lại."
Chờ khi đầu bên kia đã mất liên lạc thì Trương Tuyết Y mới bỏ tay xuống. Ánh sáng đỏ phát ra từ chiếc khuyên nhỏ đính trên tai cũng dần yếu đi rồi biến mất, chỉ còn lại một chiếc khuyên bình thường.
***
Tại tập đoàn Mỹ Mỹ vào hai tiếng trước, trong phòng Tổng Giám Đốc, một bóng dáng nhỏ bé cứ ngồi bấm điện thoại rồi cười tủm tỉm, cô đang khoác trên người một bộ vest dành cho nữ, trông khá trưởng thành và chững chạc, nhưng kết hợp với khuôn mặt kia thì lại không kém phần tinh nghịch.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. Hoàng Ngọc Diệp đặt điện thoại xuống rồi cất tiếng nói.
"Vào đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984885/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.