Hoàng Ngọc Diệp đặt tay lên ngực mình rồi cười tủm tỉm, mặt đã đỏ bừng như trái cà chua. Cứ hễ nghĩ tới chuyện sắp được gặp người đó thì không hiểu sao tim cô lại đập rộn ràng.
Đúng lúc này những tiếng bước vang lên, cô ngước đầu, đập vào mắt là khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông.
Mái tóc anh có màu đen, rất mượt, óng ánh dưới ánh sáng của những vì sao. Trên người anh đang khoác lên một chiếc áo sơ mi trắng và quần Tây, trông rất sang trọng.
Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm toát lên một vẻ quyến rũ kì lạ.
"Thình thịch thình thịch." Trống ngực Hoàng Ngọc Diệp đập liên hồi. Cô ngại ngùng tiến về phía Dương Nhất Nam rồi nói.
"Chào... chào anh. Anh có còn nhớ tôi không?"
Dương Nhất Nam thấy bóng dáng của một người con gái đứng ngoài cửa thì nhíu mày. Nhìn người này có vẻ quen quen, hình như gặp ở đâu rồi nhỉ?
Anh tiến lại rồi mỉm cười nói.
"Cô tìm tôi sao, nhưng không biết có lầm không nhỉ, hình như tôi chưa gặp qua cô lần nào thì phải?"
Hoàng Ngọc Diệp ngỡ ngàng, phải vài giây sau mới vội vàng cất tiếng nói.
"Tôi chính là cô gái được anh cứu tự vụ bắt cóc mấy tháng trước ấy, tên là Ngọc Diệp, lúc đó anh đã để tôi giả làm con tin rồi chờ cảnh sát tới cứu đó, anh không nhớ tôi hả?"
Loading...
Dương Nhất Nam khẽ xoa trán, anh đưa tay lên day day thái dương rồi nhắm mắt suy nghĩ. Vài giây sau mới nhớ ra được.
"À tôi nhớ ra rồi, thì ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984875/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.