Crack! Vào trong giây phút then chốt nhất, đèn bỗng nhiên bị tắt đi toàn bộ. Cả khán đài bỗng trở nên hỗn loạn nhưng họ không dám di chuyển đi đâu cả, vì họ biết một lúc nữa đèn sẽ có lại. Mộ Vấn Lập cau mày, cả Mặc Băng Tước, Khả Sanh cùng Liễu Hê đã bị giơ súng cảnh cáo. Còn ai có thể làm chuyện này? Lợi dụng đêm tối, Lục Tuyến Yên một cước đá văng chiếc hộp chứa nhẫn kia chạy vào trong cánh gà theo quán tính. Cũng bóng tối đó, người của Mặc Băng Tước đã đến từ trước rất nhanh áp đảo người của Mộ Vấn Lập. Đùng! Khả Sanh bắn phát súng cảnh cáo lên trần nhà. Nghe tiếng súng cả đám đông trong hội trường bắn đầu la hét mần mò trong đêm tối để tìm lối ra. Liễu Hê sớm đã lường trước chuyện này, cô bật công tắt kích hoạt đèn dự bị được trang trí xung quanh từng của cửa của hội trường. Thấy ánh sáng ở cửa ra bọn họ lập tức nhào đi không ai nói nhau câu nào, bây giờ chỉ có khi họ sống họ mới dám mở miệng nói chuyện tiếp. Đoàng! Sau khi khách đã rời đi hết đèn cũng đồng thời sáng trở lại. Lục Tuyến Yên cũng đã lần mò đi được một đoạn xa trước sự đuổi bắt từ những thuộc hạ của Mộ Vấn Lập. Chiếc váy cô mặc vốn là một bộ trang phục kín đáp phức tạp. Nhưng trong một đêm đã bị cok biến thành dễ mặc dễ cởi. Lục Tuyến Yên cho chiếc váy vào trong túi xách văng vào một góc khuất, thầm nghĩ khi nào xong chuyện cô sẽ quay lại lấy. Pằng pằng! Tiếng súng cứ vậy vang lên bên tai. Vì Mộ Vấn Lập không lường được Mặc Băng Tước sẽ biết trước kế hoạch của anh nên cho người theo mình rất ít. Vì thế rất nhanh họ đã bị áp đảo, xác nằm la liệt khắp nơi. Nơi này rất rộng, nơi Mặc Băng Tước chọn để tổ chức bữa tiệc thật sự rất rộng. Chạy trốn vài vòng Lục Tuyến Yên trở lại hội trường, nhưng lại không thấy Mặc Băng Tước đâu cả. Bên này, Mặc Băng Tước và Lộ Tử đang cùng nhau trên đường len lỏi những hẻm trong cánh gà để tìm Lục Tuyến Yên. Trên tay mỗi người đều cầm một cây súng. Pằng!!! Có tiếng súng ở trước, cả hai lập tức chạy đến và hạ gục những tên đang đuổi theo Lục Tuyến Yên. Cảm nhận được an toàn cô mới dám lộ diện, nhìn thấy Mặc Băng Tước liền lao đến ôm hắn. Hôm nay, Âu Dương Thiên Cung đến đây dự tiệc cùng với gia đình. Nhưng sau cái hỗn loạn đó cô lại bị lạc mấy ba mẹ mình. Thật ra trước khi xảy ra hỗn loạn, cả ba và mẹ cô đều đã đi vệ sinh. Nghe tiếng súng cứ vang vảng bên tai làm cô thêm hoảng sợ. Âu Dương Thiên Cung không biết gì cứ chạy về trước, vô tình vấp phải cái gì đó và bị vấp ngã. ... Cái ôm này giống như Lục Tuyến Yên chỉ thấy mỗi mình hắn, còn Lộ Tử thì bị xem như không khí vậy. - Là ai, ai đã giúp chúng ta. Mặc Băng Tước bình tĩnh xoa đầu Lục Tuyến Yên. - Anh không biết. Em an toàn là được rồi! Lúc này Lục Tuyến Yên mới chú ý, xung quanh bây giờ đã không còn ai nữa. Đây không phải phong cách của Mộ Vấn Lập. Nếu là hắn, hắn sẽ đuổi cùng diệt tận. ... Bọn họ ai cũng thắc mắc, rốt cuộc người đã nhắt cầu dao điện là ai. Người của Mặc Băng Tước đều bị khống chế, Quách Tuyên Lập thì đã đưa người đi từ sớm. Lúc đó rõ ràng tình hình đã bị Mộ Vấn Lập khống chế hoàn toàn. Đêm đó, Lục Tuyến Yên trằn trọc không ngủ được. Không thể nào có chuyện Mộ Vấn Lập sẽ dễ dàng tha cho cô như thế. Lục Tuyến Yên có chút bất an trong lòng, nhưng lại không biết là về chuyện gì. Sáng nay Mặc Băng Tước đã đến công ty sớm, hắn đã bỏ bê rất lâu rồi. Còn về phần cô, cô đã nghỉ việc ở Băng thị vì chuyện của em gái cô. Nhưng bây giờ cũng không thể trở về đó, Lục Tuyến Yên chán nản xuống lầu, ngáp ngắn ngáp dài vào bếp hâm lại điểm tâm hắn đã chuẩn bị sẵn. Bây giờ cuộc sống của cô đều xoay quanh sự bảo vệ của Mặc Băng Tước. Ở đất nước này cô không có quyền lực, không có hắn chắc cô đã sớm bị đem thịt rồi. Suy nghĩ này có vẻ hơi ngược đời. Nhưng cô cũng muốn bảo vệ hắn. Nhưng mà bây giờ thậm chí cô còn không thể tự bảo vệ được cho bản thân huống chi là bảo vệ hắn. Những sự kiện gần đây đã khiến cô rất nổi tiếng ở giới truyền thông. Không ít kẻ biết dung mạo và đang truy lùng cô. Thậm chí Lục Tuyến Yên còn không thể một mình ra khỏi đây, vì Mặc Băng Tước không cho phép. Đang ngồi trên bàn ăn điểm tâm thì bỗng nhiên tiếng chuông ngoài kia vang lên. Lục Tuyến Yên nhíu mày, Mặc Băng Tước hắn có bao giờ làm mấy cái trò này đâu? Sau khi những công việc cần thiết ở công ty, Mặc Băng Tước cũng nghĩ rằng mình phải về nhà. Hắn không muốn để Lục Tuyến Yên ở nhà một mình. không sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm mà sợ rằng đôi chân của cô sẽ không chỉ loanh quoanh trong nhà. Nhưng về đến nhà, hắn lại nhìn thấy cô đang ngồi cùng một người đàn ông lạ. Hắn đã dặn, người lạ tuyệt đối không được cho vào nhà. Ấy mà Lục Tuyến Yên chớp mắt nhịn hắn như một đứa con nít khiến hắn không thể không xiêu lòng. Mặc Băng Tước khinh khỉnh tên đàn ông ngồi đối diện Lục Tuyến Yên đang rất lễ phép chào mình và gọi mình là "thiếu gia". Ngoài hai từ đó ra, những hành động của ba người xảy đến đều trong im lặng. Hắn đi lên lầu, chốc sau Lục Tuyến Yên hơi cảnh giác nhìn cậu trai trước mặt rồi cũng lon ton theo lên. Sau khi vào phòng Mặc Băng Tước đột nhiên đóng cửa lại nhốt cả hai trong phòng bắt đầu chất vấn. - Tiểu Yên, anh đã bảo em bao nhiêu lần. Không được mở cửa cho người lạ vào nhà. Họ sẽ bắt cóc em. Mặc Băng Tước trách mắng như người mẹ đang răn dạy đứa con. Không biết tên ngoài kia là ai, nếu không may mắn gặp phải người của Mộ Vấn Lập thì không biết bây giờ hắn còn đứng đây với cô hay không. - Em biết. Nhưng trông thấy có vẻ anh ta rất chân thật không ác ý, lúc mở cửa đến khi vào trong đều luôn miệng gọi em là tiểu thư. Rồi sau đó mấy tiếng, em chỉ ngồi đối diện anh ta để cùng đợi anh về không hề nói một lời nào.- Lục Tuyến Yên cố gắng biện minh. Mặc Băng Tước thở dài nắm lấy tay Lục Tuyến Yên cùng xuống dưới. Tay kia cầm súng nhét vào áo trong. Lục Tuyến Yên cũng làm điều tương tự, cô giâu một khẩu súng ngay sau lưng mình. Chàng trai vẫn cứ thế ngồi yên một chỗ dưới lầu. Nếu không phải lâu lâu anh ta đẩy gọng kính một cái thì có lẽ Lục Tuyến Yên sẽ nghĩ anh ta là xác chết mất. - Cậu là ai. Chàng trai ngẩn đầu lên, lúc này mới thấy được dung mạo anh ta. Một khuôn mặt nen chẹt nhưng cực kì đẹp trai. Cùng với chiếc kính tròn trên mắt biến anh ta giống như một chàng thư sinh mọt sách. Trông thấy Lục Tuyến Yên khoác tay Mặc Băng Tước một cách thân mật, chàng trai lúc đầu có chút hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại vui vẻ cúi đầu. - Tiểu thư, thiếu gia. Cô và hắn nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được thiện chí của anh ta. Nhưng hai người đều là người mà ai ai cũng muốn truy bắt cho nệ cẩn trọng vẫn là hơn. - Cậu là ai? - Tôi là Tần Kiến. Tần Kiến? Mặc Băng Tước nhíu mày, hắn có chút ấn tượng với cái tên này. Đây chẳng phải là gia đình dưới trướng của Mặc gia hay sao. Nhưng họ phải ở nhà tổ, tại sao lại tìm đến đây? Hắn đã lâu rồi không về đấy cho dù bây giờ hắn chính là kẻ đứng đầu Mặc gia. - Là bạn, anh ta thuộc gia tộc phục vụ cho Mặc gia. Lúc này Lục Tuyến Yên mới thả lỏng. Cô lấy khẩu súng mình giấu sau lưng nãy giờ đặt lên bàn. Trông thấy khẩu súng Tần Kiến cơ chút giật mình. Hai người này tự vệ bản thân như vậy, nếu như hắn có sai sót gì không biết là viên đạn sẽ ghim vào đầu hay là ngực trái đây. Tần Kiến run run lấy chiếc khăn giấy trong áo ra lau đi mồ hôi. Đây là thời bình mà vẫn phải trang bị súng trong người như thế, có lẽ cuộc sống của họ cũng không dễ dàng gì. - Ai phái cậu đến đây. Tô Kiến lại tiếp tục cung kính trả lời. - Lão gia gia phái tôi đến đây. Vì trước đây bố tôi là Tần Tư Độ cũng là một trợ lí đắc lực cho Mặc phu nhân. Đây không phải là nhiệm vụ mà là sứ mệnh của Tần gia. Mong thiếu gia đừng nghi ngờ. Tần Tư Độ, ông ta nghe nói đã tự vẫn sau khi mẹ hắn qua đời. Kí ức về Mặc gia đối với hắn vẫn còn mơ hồ vì hắn trở thành người Mặc gia năm mười lăm tuổi. Hắn còn nhớ lần đó không được ai chấp nhận cho đến khi tên con trai duy nhất của gia tộc (không phải hắn) bị ám sát chết. Sau đó, vì mọi người không ai ưa gì hắn nên một mực đổ tội hắn. Đến khi tất cả được kinh oan thì hắn đã hứa sẽ không bao giờ về nơi đó nữa. - Tôi với Mặc gia không liên quan. - Thưa thiếu gia, tôi được lão gia gia phái đến, nhưng tôi thật sự muốn được cống hiến cho thiếu gia. Tần Kiến giọng nói thành khẩn đứng thẳng người nghiên gốc 90•. Lục Tuyến Yên bước lên một bước ngồi xuống trước mặt anh ta nguy hiểm nói. - Thế... cậu làm gì đó để chứng minh cho chúng tôi. Tần Kiến ngước lên bắt gặp ánh mắt như guêts người của Lục Tuyến Yên thì giật mình nhảy cẩn ra sau. Đây không phải cô gái đã cùng anh ngồi mấy tiếng để đợi thiếu gia đấy chứ. Tại bệnh viện, Khả Sanh thì ra bên ngoài mua đồ ăn, Quách Tuyên Lập thì tập cho Quách Ân bắt đầu đi lại bằng đôi chân của mình. Đêm hôm đó sau khi trở về Khả Sanh đã nói cho cô biết mọi chuyện, kể cả chuyện người của Mộ Vấn Lập đột nhập và khống chế họ như thế nào. Người của Mộ Vấn Lập đã đuổi theo Lục Tuyến Yên như thế nào. Dư Vỹ thì chung thân trong tù, Quách Ân cảm thấy may mắn giúp cô ta vì Lục Tuyến Yên còn nhân nhượng cho một con đường sống. Lục Tuyến Yên bên Mĩ sống trong chết chóc đã lâu, tha thứ cho kẻ đã động đến cô thì là chuyện lạ hiếm thấy. Cũng may đêm hôm đó dù Lục Tuyến Yên có năn nỉ như thế nào Quách Ân cũng không đi. Nếu có mặt bữa bữa tiệc hôm đó không biết cô sẽ trở thành gánh nặng như thế nào. Cũng vì lí do đấy cho nên dù bị thương không lâu nhưng Quách Ân đã rất muốn tập bài tập hồi phục cho mình. ... Sau khi dọa Tần Kiến cho một phen thì Lục Tuyến Yên cảm thấy có chút đói bụng và buồn ngủ. Nghe tiếng trống của cô Tần Kiến mừng rỡ đứng dậy đề nghị mình có thể tự mình nấu ăn cho mọi người. Áp lực của hai người này quá lớn, anh cũng chỉ là tân binh cho nên tạm thời vẫn chưa chịu được. - Anh chỉ đến đây làm trợ lí cho Băng, chuyện này không cần anh phải nhúng tay. Anh ngồi thêm một chút, trưa này tôi mời. Nói rồi Lục Tuyến Yên vào bếp để chuẩn bị bữa trưa. Mặc Băng Tước thì lên phòng. Lúc này Tần Kiến mới dám rút điện thoại và gọi. - Lão gia gia, quả thật là cô ấy. Thiếu gia còn ở chung một nhà với cô ấy. - Ài... cuối cùng nó cũng chịu mở lòng rồi. Mọi chuyện còn lại giao cho cậu. Đừng làm tôi thất vọng. Tôi cũng sắp xuống lỗ rồi. Hầy... - Lão gia gia yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng. Tần Kiến vừa tắt máy điện thoại thì tiếng chuông điện thoại khác vang lên. Anh cũng không biết là của ai, vì cả Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước đều xuất hiện. Nghe tiếng chuông Lục Tuyến Yên rửa tay ra ngoài để nghe máy. Mặc Băng Tước muốn đến giúp cô một tay thì cũng tình cờ nghe tiếng chuông điện thoại. Nhìn con số trong màn hình Lục Tuyến Yên có chút ngập ngừng, tại sao họ lại gọi cho cô? - Là ai? Lục Tuyến Yên nhìn hắn khó xử, không thể nói rằng là người của Âu Dương gia gọi cho được. Nhưng cô cũng không muốn nói dối cho nên lựa chọn không nói gì. - Em sẽ nói cho anh sau. Nói rồi Lục Tuyến Yên ấn máy nghe đầu dây bên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]