Buổi sáng, tại một căn biệt thự sang trọng. Trên chiếc bàn ăn uy nghi đính kim cương mạ vàng, ba con người im lặng ngồi nhấp từng miếng cơm thái từng miếng thịt mà ăn. Vài phút người phụ nữ có vẻ đã già đi kia lại gắp miếng thịt nhỏ vào chén cô gái.
- Con phải ăn thật nhiều để nhanh chóng có sức khỏe.
Âu Dương Thiên Cung âu yếm nhìn mẹ mình cười miểm. Thầm nghĩ đến tương lai sau này khi mình xuất giá thì ai ở bên hai người họ nữa đây. Hai nước mắt cô đang lưng chừng sắp rơi xuống thì bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Không biết là cảm giác ở đâu, Âu Dương Thiên Cung lại cảm thấy tiếng chuông này thật sự rất quen thuộc.
Cô vội bật dậy đứng lên nhìn cha mẹ mình thoáng một cái sau đó dùng hết sức mình chạy ra cửa. Nhưng chỉ vừa mới đứng dậy thì đã nghe tiếng chân lộc cộc đầy uy lực vang lên. Hai chân Âu Dương Thiên Cung đứng khựng lại nhìn bóng dáng ấy đang dần dần xuất hiện. Còn Vũ Tường Minh, bà ta vì lo cho bệnh tình của con gái mình mà vội chạy theo sau. Thấy Âu Dương Thiên Cung đứng lại bà cũng đưa tay dìu lấy cô.
Và chuyện gì đến cũng đến, Lục Tuyến Yên kéo chiếc vali của mình vào đến cầu thang không mảy may quan tâm đến những người đang đứng ngồi như trời trồng kia. Nhưng khi chân định bước lên bậc thang thứ nhất, Lục Tuyến Yên mới nhận ra căn nhà này đã không còn là của mình từ hai mươi năm trước rồi.
Cô thở hắc ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/1282209/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.