- Cùng tôi thoát khỏi đây, cô sẽ được sống tiếp.
...
Sau khi xong xuôi công việc ở biên giới, Mộ Vấn Lập rất nhanh đã trở về. Một chuyện cỏn con như thế không ngờ lại làm mất tận 6 tiếng đồng hồ của hắn. Nhưng có giết đi đám người kia cũng chưa chắc làm hắn nguôi ngoa cơn giận.
Bây giờ đối với hắn cái động lực duy nhất chính là Lục Tuyến Yên đang ở căn cứ đợi hắn, cũng đã được người cửa hắn tắm rửa vệ sinh, chắc chắn rằng mùi của Mặc Băng Tước trên người cô hoàn toàn đã bị bay mất.
Và việc đầu tiên hắn làm trước khi về căn cứ cũng chính là đi tắm. Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, hai kẻ người hầu hống hách của hắn được phái đi săn sóc cho Lục Tuyến Yên sao lại nhìn bơ phờ như thế này.
- Sarry đâu?
Hai cô hầu gái bỗng nhiên giật bắn mình. Người đã bị Lục Tuyến Yên đánh cho phồng hai má lên tiếng.
- Cô ấy chỉ để cho một mình Sarry bên cạnh mình. Chúng tôi... không còn cách nào khác.
Vừa nói ra lại có cái hay, hai cô gái nhìn nhau mà cười. Như thế có thể đổ lỗi cho Sarry về vết thương của cô gái ấy rồi. Hai người cũng không phải chết.
Mộ Vấn Lập cười nửa miệng một cái. Trước giờ những người phụ nữ hắn đưa đến đây đều bị ba cô nàng này dạy dỗ. Nhưng bây giờ lại bị dạy dỗ ngược lại. Đúng là cô gái của hắn có khác.
Trông thấy ông chủ mình cười, chẳng hiểu sao hai cô hầu gái cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/1282207/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.