Sáng hôm sau tỉnh dậy Lục Tuyến Yên mới nhận ra là mình đã ở cả đêm tại công ty và hơn nữa tại ngay phòng nghỉ ngơi của Mặc Băng Tước. Mở mắt dậy cô đã nhìn thấy hắn ngay trước mặt đang mệt mỏi nhăm mắt.
Kì lạ, mỗi lần cả hai làm ra chuyện này đáng lẽ người thiệt phải là cô mới đúng. Nhưng sao trông hắn lại mệt mỏi thế kia?
Lục Tuyến Yên đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt hắn rồi miết xuống một cách nhẹ nhàng.
Hắn có tình cảm với cô không? Hắn có biết là từ khi lần đầu cùng hắn, cô đã phải lòng hắn mất rồi. Nhưng giá trị của một người con gái lại không cho phép cô biểu lộ nó ra bên ngoài, chỉ dám nhìn hắn từ xa, lặng lẽ xin vào công ty hắn làm... nếu hắn biết những việc cô làm chắc hắn sẽ kinh tởm cô lắm. Vẫn là không nên nói ra, giữ trong lòng có khi lại tốt hơn. Tóm lại nếu có nói ra thì thời gian của cô có cho phép cô tiếp tục với mối quan hệ này không?
Ngón tay Lục Tuyến Yên cứ thế mân mê lướt xuống vô tình rơi xuống cổ. Cô chạm nhẹ vào yết hầu của Mặc Băng Tước bỗng nhiên lại có một cảm giác lạ. Lục Tuyến Yên nhíu mày đè mạnh vào nó một cái bỗng nhiên không biết từ đâu bàn tay cô bị nắm lấy. Hắn rất nhanh đè ngửa cô ra, cả hai nhanh chóng rơi vào tư thế nam trên nữ dưới. Phía bên dưới cô còn cảm thấy có gì đó nóng nóng chạm vào nơi nhạy cảm.
- ... Không... phải chứ...?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/1282202/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.