Trả lời: Là Axit chứ gì? (:v)
Lục Tuyến Yên ôm mặt mình chạy lên bằng thang bộ. Khi vừa bị chất lỏng ấy dính vào mặt đã nhận ra ngay đó là axit, không biết bây giờ nó đã lan ra đến nơi nào rồi. Lục Tuyến Yên vừa ôm mặt vừa khóc, đau quá đi mất.
Thời hiện đại này thang máy có ở khắp mọi nơi, cho nên cầu thang bộ hầu như luôn bị đóng bụi vì chẳng có ai sử dụng cả. Len men trên con đường, dường như chỉ có tiếng giày lóc cóc của Lục Tuyến Yên vang vọng.
Lục Tuyến Yên vẫn cứ ôm mặt mình mà đi lên từng tầng. Không biết mình đã đến tầng bao nhiêu cũng chẳng thèm quan tâm. Đến cái cầu thang dẫn lên phòng làm việc quen thuộc thì theo phản xạ mà bước lên thôi.
Tay vừa đặt vào nắm cửa Lục Tuyến Yên liền tưởng tượng có Mặc Băng Tước bên trong đó, còn đang ở bàn ghế làm việc. Sợ hắn sẽ thấy vết bỏng này nên nhanh chóng xõa tóc dài xuống. May mắn tóc cô vừa dài vừa nhiều nên cũng che đi khuất mắt. Lục Tuyến Yên nhìn lại mình trong kính cửa, ổn rồi đấy nhỉ?!
Nhưng bên trong vẫn không thấy hắn, cô thầm hô thật may mắn. Con người hắn tinh vi như thế, cái mớ tóc này làm sao mà che được tầm nhìn của hắn.
Lục Tuyến Yên an tâm ngồi xuống bàn làm việc của mình. Vết bỏng đối diện với tầm nhìn của hắn nên chắc sẽ an tâm hơn. Có quay sang cũng sẽ không bị thấy.
Vừa ngồi xuống ghế mở máy tính lên là đúng lúc Mặc Băng Tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/1282188/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.