Sau khi Lục Tuyến Yên chủ động tắt máy Quách Ân không ngăn được sự phẫn nộ mà văng mạnh cái điện thoại xuống giường. Cô lại chộp lấy nó gọi cho bạn mình nhiều lần nữa nhưng Lục Tuyến Yên lại chẳng nghe máy. Chết tiệt!!
Không do dự thêm phút giây nào, Quách Ân gọi điện hủy bỏ tất cả lịch trình để bay về Trung Quốc.
...
Sau khi thả điện thoại khỏi tay Lục Tuyến Yên thẫn thờ như một pho tượng. Cô lại trùm kính đầu mình lại sau đó co ro tại một vị trí. Tại sao? Tại sao cô lại không khóc được?
Mặc Băng Tước từ đầu giờ cho đến cuối giờ vẫn ngồi đây. Vì không biết làm gì hắn quan sát hết thảy hành động của cô. Trông xung quanh chẳng còn ai qua lại hắn liền đứng dậy đi đến bên Lục Lục Tuyến Yên cúi người xuống bế cô lên.
Hành động này khiến cô hơi giật mình định ngước lên nhìn hắn nhưng bị tâm chăn trắng che lại. Và cảm thấy cũng chả sao cả. Cô thuận tiện dựa vào lòng hắn, tay nắm chặc lấy tấm chăn đồng thời cũng là áo hắn.
- Đưa tôi về. Giúp nhé.
Nói rồi Lục Tuyến Yên miểm cười nặng nề thiếp đi.
Đằng sau hai người, Dư Vỹ đã kê thuốc xong rồi quay lại. Chỉ là tình cờ trông thấy người mình yêu đang bồng người con gái khác trong tay, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái chưa từng có khi ở bên cô. Và người đó lại là Lục Tuyến Yên, người phụ nữ mà Dư Vỹ này hận đến tận xương tủy.
Hai mắt Dư Vỹ hơi ngấn nước phẫn nộ văng mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/1282186/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.