Nửa đêm, Lục Tuyến Yên vẫn đang đánh giấc bên cạnh chú mèo MaoMao của mình. Không biết cảm giác từ đâu ra, cứ cảm thấy bản thân mình đang bị ai dó theo dõi. Mở mắt trằn trọc trên giường suốt một phút, Lục Tuyến Yên làm ra vẻ mặt ngáy ngủ ngồi dậy vớ lấy điện thoại xem giờ. MaoMao bên cạnh cũng như vậy ngọ nguậy.
Phựt!!
Không, có nghe thấy âm thanh nhưng lại chẳng có động tĩnh gì thêm. Sức gió nó tạo ra cũng không giống như lực gió của đạn. Lục Tuyến Yên vẫn cứ vờ như không rời giường nhìn ra cửa sổ. Cô muốn hắn nghĩ rằng mình chỉ là tự nhiên muốn đóng cửa.
Tên xạ thủ đằng xa thấy rèm cửa đã khép cũng nhanh chóng hạ súng xuống rời khỏi sân thượng. Hắn nhấn một tay lên thiết bị trên tay và nói.
- Thất bại.
- Mang đầu về đây.
Hắn vâng rồi tắt máy, khuôn mặt vẫn dửng dưng như chưa có chuyện gì. Cũng giống là đã quen từ rất lâu vậy.
Trực giác của Lục Tuyến Yên rất nhạy bén, phút chốc đã không cảm nhận thấy ám khí xung quanh mình nữa. Cô đi lại bức tường và vớ lấy một cái khăn lớn chà sát vào nó. Trên tường là một cây kim găm, vô tình Lục Tuyến Yên bị nó đâm trúng và chảy máu. Vội rút nó ra khỏi đó, cô lấy áo khoác đi nhanh đến bệnh viện.
...
- Lục Tuyến Yên đâu rồi?
- Cô ấy hôm nay xin đến trễ.
Nhìn Liễu Hê lúi húi sắp xếp lại bàn làm việc cho mình Mặc Băng Tước không kìm được mà hỏi. Hắn đã cho người năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/1282182/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.