Tôn Ngữ Lệ vì yêu thương cha mẹ nên đã đồng ý với Bạch Thiếu Khang.
"Ừ, tôi đồng ý với anh được chưa."
Anh cười, " làm như tôi bắt ép em lắm"
Cô nhìn anh, cười khinh
"Nhưng tôi vẫn có điều kiện, anh phải chuyển nhượng tất cả cổ phần Tôn Thị sang cho tôi"
"Anh vui vẻ đồng ý"
Nhưng anh cũng có điều kiện. Anh muốn cưới em làm vợ của anh.
Ừ * giọng điệu buồn bã*
Bây giờ tôi muốn em tỏa thành ý, anh không muốn bắt ép em phải làm vợ Anh. Anh muốn em tự nguyện, tự nguyện làm vợ Anh
Cô bực dộc
"Anh... anh muốn thế nào?"
Anh nhìn cô liền cười. Anh kéo cô lại thủ thủy bên tai cô.
" Anh muốn em nguyện ý làm chuyện hôm qua em làm với anh."
Anh.... anh.... tôi không đồng ý
"Ừ thì thôi."
Anh móc điên thoại ra. Cô liền biết anh sẽ làm gì? Vì cô quá hiểu con người Bạch Thiếu Khang
Cô đứng dậy. Cô cởi mọi thứ trên người mình xuống. Bạch Thiếu Khang thấy cô không tình nguyện liền ngó lơ, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Cô thấy anh không làm gì mình thì biết anh ta giận. Cô lo sợ anh ta sẽ hại gia đình mình, cô ngậm ngùi cố nở nụ cười mà xà vào lòng anh.
Anh thấy cô như thế? Vẫn không làm gì cô
Cô dũng cảm hôn lên môi anh. Cô hôn anh một cách vụng về. Cô thấy anh không đáp lại nụ hôn. Cô bắt đầu run rẫy trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-roi-moi-bat-dau-yeu/2805670/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.