"Thế Thiếu Khang, sau này cũng phải kêu tôi bằng mẹ vợ nha"
"Thiếu Khang con nghe chưa... Sau này con phải kêu ta bằng mẹ nha..."
Cả hai bà vợ không ai chịu nhường nhịn ai. Người nào cũng muốn con người kia kêu bằng mẹ....
"Dạ... Sau này mọi người đều có thêm một đứa con được chưa"
Cả gia đình đều bật cười trước sự hài hước của hai bà vợ....
Hai ông chồng chỉ biết lắc đầu trước tính cách trẻ con của hai bà vợ này
"Anh thấy vợ tôi chưa? bà ấy như một đứa con nít"
"Vợ tôi cũng đâu thua gì vợ anh. Bà ấy chưa bao giờ lớn...."
Cả hai bên gia đình đi mua sắp hết cả cái cửa hàng. Hai người phụ nữ cứ thấy cái nào đẹp là mua. Không cần thử và càng không cần nhìn giá
"Haizzz.... Hôm nay sau hai chúng ta mua ích quần áo quá, mẹ Ngữ Lệ ơi"
"Cửa hàng không thấy cái nào vừa mắt cả"
"Trời... Trời... Nhiêu đây mà ích. Hai người đã mua hết sạch cái cửa hàng của người ta rồi đó...."
"Em mới mua có hai ba bộ đầm hà. Mấy cái đó chỉ là mặc ngày thường thôi chứ có mua được cái nào đẹp để mặc đi làm thông gia đâu" * mẹ của Bạch Thiếu Khang*
"Anh nói em nghe nè em yêu ơi! Anh thấy em mua hết cả cái shop quần áo rồi đấy. Nảy giờ anh sắp đồ cho em muốn gãy tay. Em thấy chưa, nảy giờ em nói dắt con dâu đi mua quần áo mà em thấy con bé có mua được gì chưa..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-roi-moi-bat-dau-yeu/2805638/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.