Sáng hôm sau
" Anh dậy từ lúc đấy Thiếu Khang, sau không gọi em dậy luôn"
" Anh cũng mới thức thôi à "
" Anh thấy em hôm qua hơi mệt nên anh để em ngủ thêm một chút"
" Em nằm nghỉ thêm chút nữa đi.... Giờ này cũng còn sớm mà"
" Vâng, em sẽ nghe lời của anh"
Hai vợ chồng nằm trên giường ôm nhau đến tận mười một giờ thì mới đi ăn sáng....
Bạch Thiếu Khang thì thầm vào tai của Tôn Ngữ Lệ
" Hôm nay em có muốn đi học không? "
" Hửm.... nên đi học không ta..... ưm.... đi học "
" Em muốn đi học thì bây giờ hãy đi ăn sáng đi.... Nếu không, một lát không kịp"
" Ừm..... "
Tôn Ngữ Lệ lom khom ngồi dậy nhưng bụng dưới của cô không cho phép cô làm thế
" Á.... Đau quá"
Bạch Thiếu Khang hoảng hốt....
" Em... Em sao thế? "
" Sao với trăng gì nữa, tại anh đấy? Đau muốn chết đi hà "
" Anh... Anh... Xin lỗi mà.... "
" Thôi để anh bế em vào nhà tắm nha "
" Ừm... Bế vào thôi nha "
" Anh.... Biết rồi mà"
Bạch Thiếu Khang bế Tôn Ngữ Lệ vào nhà tắm....Sau đó hai người cùng xuống lầu ăn sáng.....
Sau hơn ba mươi phút ăn sáng thì hai người ra khỏi nhà. Bạch Thiếu Khang đưa Tôn Ngữ Lệ đến trường. Lần này anh không ngần ngại đưa thẳng cô tới cổng trường...
" Tạm biệt anh... Em đi học nha "
" Ừm...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-roi-moi-bat-dau-yeu/2805606/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.