Một lát sau, chúng tôi đã tới Nhật Đàn ở phía đông Hoàng cung. Vì tối qua quá phấn khích đếnmức không ngủ được nên tôi đã ngủ quên trên chiếc kiệu êm ả này. Tôi ngủ say đến mức kiệu dừng lại lúc nào cũng hoàn toàn không hay biết. Tuynhiên, điều bất ngờ chính là người đánh thức tôi không phải là ThanhThanh mà là Thượng Quan Tầm, tên đàn ông vừa bất lịch sự vừa nhỏ nhen.Trước tiên hắn đá mấy phát vào cửa kiệu, đoán chắc do tôi ngủ say quá,chưa tỉnh, thế là hắn cũng chẳng buồn mở miệng, nhấc phía sau chiếc kiệu lên rồi thả mạnh xuống đất, khiến tôi bất ngờ tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Nếu không phản ứng nhanh, chắc tôi đã ngã bật ra khỏi kiệu rồi.
Tôi nghiến răng bước ra khỏi kiệu, tức giận nhìn hắn, thét lên: “Thượng Quan Tầm, ngài mở miệng nói một câu không được sao?”
Sau đó, tôi nhanh nhẹn chỉnh đốn trang phục, đầu tóc, ngước mắt lên, vôtình chạm đúng vào ánh mắt của hắn. Hắn nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu khóhiểu. Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là khóe miệng hắn khẽ cong lên,để lộ nụ cười hoàn mĩ, tuyệt đẹp. Lẽ nào hắn đang mỉm cười? Làm sao cóthể, tại sao hắn lại mỉm cười với tôi được cơ chứ? Xem ra hôm nay trờisẽ đổ mưa đá mất thôi.
Tôi bất giác ớn lạnh toàn thân, vội vãquay đi, không thèm để tâm đến ánh mắt đáng ghét của hắn, tiến lên phíatrước. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Thượng Quan Tầm vốn dĩ đang ởphía sau lưng đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi biết khinh công củaThượng Quan Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-cung-trang-tim-tinh-yeu/1965023/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.