Tôi nhướn cao đôi mày, nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Chạy lung tung? Đi theo ngài? Tại sao phải thế?”
“Lẽ nào cô định đưa đẩy tình cảm trước mặt mọi người như lúc nãy nữa sao?”Hắn nhìn chăm chăm về phía tôi, giọng điệu đã lạnh lùng hơn trước vàiphần.
“Này, ngài đừng ăn nói khó nghe như vậy có được không? Conmắt nào của ngài nhìn thấy tôi đang đưa đẩy tình cảm về phía mình chứ?”Tên khốn này cứ mở miệng là không có lời nào tốt đẹp!
“Thật sao?Vậy vừa rồi là ai đã gọi ta “Phu quân đại nhân” một cách thân mật trướcmặt mọi người chứ? Lại còn đọc thơ tình cho ta nghe? Lẽ nào không phảilà cô sao? Hay là ta nghe nhầm, là heo nái đang kêu chăng?” Hắn nhướncao đôi mày nhìn tôi đầy thách thức.
Heo nái đang kêu? Tôi suýt chút nữa thì nôn ra máu tươi, đến nhồi máu cơ tim vì tên đàn ôn khốn kiếp này mất!
“Ngài…khụ khụ khụ…” Tôi tức đến mức sặc nước miếng, mãi chẳng nói được thành lời. Tôi ho sặc sụa, còn tên đàn ông đáng ghét này lại đứng đó bật cười.
Ôi trời ơi! Hắn đang cười, thật sự là đang cười! Kể từ khi tôi đầu thainhầm đến thế giới này, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy hắn cười.
Tôi đưa tay vuốt ngực, vừa định lên tiếng phản bác bỗng nghe thấy giọng phụ nữ thỏ thẻ, dịu dàng: “Tầm ca ca, muội tìm huynh rất lâu rồi, thì rahuynh ở đây!”
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa nói câu đó chính là Hoa Thanh Lâm.
Thượng Quan Tầm nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-cung-trang-tim-tinh-yeu/1965013/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.