Thượng Quan Khiêm sai người đưa ba tên đầu heo kia về phủ, cũng thuận đường tiễn chúng tôi ra về.
Đến tận lúc này, Bạch Ánh Tuyết vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía Tầm, tôi quả thực bái phục nàng ta sát đất. Tôi mượn cớ say rượu, đưa tay lên trán, rồi khẽ nấc một câu: “Ôi trời ơi, đầu choáng váng quá!”
Tầm và Thượng Quan Khiêm cũng lại gần đỡ lấy tôi, tôi thuận thế ngã vào vòng tay Tầm, thông qua kẽ tay, tôi mãn nguyện nhìn vẻ mặt đau khổ của Bạch Ánh Tuyết trước khi lên kiệu.
Trước khi lên kiệu, tôi cũng lén lút gửi cho Bạch Ánh Đồng một nụ hôn gió, hai chúng tôi đáp lễ qua lại. Đáng tiếc, người phụ nữ này không chịu đón lễ, chỉ hận không đạp được cho tôi một cước.
Kiệu đi không được bao xa, tôi liền cảm thấy dạ dày ọc ạch khó chịu, nếu không dừng lại, e là tôi sẽ tức khắc nôn tất cả ra kiệu mất. Tôi vội vã thét lớn: “Dừng kiệu lại!”
Bước ra khỏi kiệu, tôi nhìn lên liền thấy Tầm bay lướt tới trước mặt, người đàn ông này thân thủ quá nhanh nhạy!
“Nàng làm sao thế? Vẫn khỏe chứ?”
“Ây da, chiếc kiệu này rung quá, khiến ta rất khó chịu, ta muốn nôn, ta không muốn ngồi kiệu nữa.” Tôi mượn men rượu phát điên làm càn.
“Nàng không muốn ngồi kiệu lẽ nào muốn đi bộ về sao? Nàng có biết Khang Vương phủ cách Thụy Vương phủ chúng ta bao xa không?” Tầm đưa tay vén gọn mái tóc phía trước trán tôi.
“Cần gì phải đi bộ về phủ chứ, ta đâu có ngu ngốc như vậy! Chàng, chàng hãy cõng ta quay về đi!” Tôi ấn vào ngực Tầm mấy phát, biểu đạt rõ ràng mong muốn của bản thân.
“Cõng nàng? Làm càn!” Tầm không cõng tôi, chắc là sợ đánh mất thể diện Tam hoàng tử của Hoàng triều Kim Bích trước mặt mọi người.
Thanh Thanh và kiệu phu đứng một bên cười thầm, ngay cả Đồng Võ trước nay không tỏ thái độ bất thường cũng khẽ ho vài tiếng để che đi nụ cười.
“Được, được thôi, chàng không cõng, ta sẽ tìm người khác cõng vậy!” Tôi chua xót lên tiếng, sau đó cố ý õng ẹo đi về phía Đồng Võ, vỗ lên vai anh ta vài phát, sau đó nói một cách đáng thương: “Tiểu Võ, ngài ấy không chịu cõng ta, vậy ngươi hãy cõng thay, có được không?”
“Vương phi, chuyện này… chuyện này…” Đồng Võ nghe thấy yêu cầu của tôi, sợ hãi đến mức không biết đặt hai tay đi đâu nữa.
Tôi sắp bị chọc cho tức chết rồi đây, vốn dĩ chỉ định chọc ghẹo bọn họ thôi, thật không ngờ tên đàn ông đáng chết kia lại dám đối xử với tôi như vậy. Tôi không tin, tôi nhất định phải bắt chàng cõng tôi cho bằng được.
Tôi phẩy tay của Đồng Võ ra rồi tức giận lên tiếng: “Được rồi, hôm nay coi như ta xui xẻo, giúp đỡ một tên vô lương tâm. Các người đều không cõng ta về, vậy thôi, tối nay ta sẽ nằm ở đây, cho tới khi nào tỉnh lại mới thôi!” Nói xong, tôi vừa định nằm xuống đất, người nào đó liền thân thủ nhanh nhạy đón lấy tôi.
Tôi giả bộ choáng váng, tựa cả người vào vòng tay vững chãi đó. Ha ha, tôi đã đoán đúng. Tầm sẽ không để tôi nằm trên đất đâu!
“Đồng Võ, ngươi mau đưa Thanh Thanh cùng mọi người về phủ trước đi!”
“Vương gia, chuyện này…”
Đồng Võ, phiền anh biết điều mà lui về trước đi được không?
“Đồng đại ca, chúng ta về phủ trước đi, một lúc nữa, vương gia nhất định sẽ đưa tiểu thư về phủ thôi!”
Thanh Thanh à, tôi thật sự không thương em một cách vô ích. Tôi liền nhìn Thanh Thanh, lén nháy mắt một cái, tiểu nha đầu nhìn thấy liền che miệng mỉm cười, biết rằng tôi đang giả bộ.
“Vương gia, người với Vương phi phải cẩn thận đó!” Đồng Võ hành lễ rồi đưa Thanh Thanh cùng mọi người về phủ trước.
“Mọi người đều đi cả rồi, bây giờ chắc nàng đã cảm thấy thoải mái hơn rồi chứ? Có thể đi được không?” Ngữ khí của Tầm tỏ ra hơi bực bội.
“Đầu ta choáng váng quá đi mất, hay là chàng cứ cõng ta đi!” Tôi xoa đầu, với thái độ lúc nãy của chàng, cộng thêm việc dám nói nói chuyện lén lút cùng Bạch Ánh Tuyết, tôi quyết định tối nay nhất định bắt chàng cõng mình quay về.
“Thật hay giả vậy?” Chàng hỏi. “Này, chàng nói lắm thế không biết, chàng thử uống nửa cân rượu xem thế nào?”
Tầm mím môi, buông tôi ra, sau đó quay lưng lại với tôi. Như thế này là muốn cõng tôi sao?
“Này, chàng đã thấy ai cõng người ta mà làm thế này hay chưa? Thân hình đã cao lớn như vậy rồi, lại còn đứng thẳng người, lẽ nào ngài muốn ta trèo lên lưng chàng giống con khỉ sao? Đồ ngốc, phải khom người thấp xuống một chút!” Tôi bật cười vỗ nhẹ lên lưng chàng. Người nào đó không mấy vui vẻ “hừm” một tiếng, thân người cũng khom xuống đôi chút. “Vẫn còn cao, thấp hơn chút nữa đi!”
Người nào đó lại khom người xuống thấp một chút nữa. Thấy vậy, người phụ nữ háo sắc là tôi liền nhảy lên, ôm chặt lấy cổ chàng.
“Hạ Chi lạc, mau buông tay ra, nàng định xiết chết ta đấy hả?” Tầm thét lên.
“Bỏ cái đầu của chàng ấy, không nhận thấy cả người ta đang trơn tuột xuống dưới sao? Tại sao chàng lại có thể ngốc như heo vậy, chưa từng cõng ai bao giờ sao? Không biết phải đẩy thân người ta lên cao chút hả? Thật đúng là ngốc hết thuốc chữa!” Tôi cốc nhẹ lên đầu chàng.
Tầm xốc nhẹ người tôi lên, nghiêng nghiêng cái cổ rồi lớn tiếng: “Đúng thế, đây là lần đầu tiên ta cõng người khác. Hôm nay là lần đầu tiên, lại bất hạnh cõng phải một con heo!”
“Chàng muốn chết hả? Mau đi đi, nói ít mấy lời linh tinh đó thôi, muốn ngày mai mới về được nhà chắc?” Tôi lại cốc cho chàng một cái nữa.
“Thực đúng là một mụ mẫu dạ xoa!”
“…”
Trước oai nghiêm ngút trời của tôi, Tầm cuối cùng đã bắt đầu tiến lên phía trước.
“Gió đang thét, ngựa đang gào, Hoàng Hà đang dậy sóng, Hoàng Hà đang dậy sóng…”
“Chúng tôi không có súng, không có pháo, kẻ địch tạo cho chúng tôi…”
“Khí oai hùng, thế sôi nổi, vượt qua sông Nha lục. Bảo vệ hòa bình, giữ gìn tổ quốc, chính là bảo vệ quê hương…”
“Trời ở khu giải phóng mới tươi sáng, nhân dân ở khu giải phóng vô cùng hân hoan…”
“Heo à, cừu à, mau đưa tới đây, tặng cho ngững người lính anh dũng…”
“Đại đao lóe sáng, chém đứt đầu lũ quỷ…” Cánh tay phải của tôi chém một quyền lên cổ của người nào đó.
Tầm nghe tiếng hét như mèo kêu quỷ rú của tôi, vốn dĩ đang cười tôi như kẻ ngốc nghếch, giờ lãnh một quyền của tôi, chàng liền dừng lại, tức giận lên tiếng: “Hạ Chi Lạc, có phải nàng đang cố ý không?”
Tôi ghé miệng cắn vành tai chàng, rồi đưa lời vô lại: “Uống nhiều rồi thì sẽ trở thành thế này. Chàng uống rượu vào, không phải cũng thích đánh người khác sao? Ta vẫn còn nhớ, ba năm rưỡi trước, có người uống nhiều rượu liền vô duyên vô cớ đánh Lễ Bộ thị lang, khiến người ta còn chẳng dám đến phủ chàng đòi tiền thuốc cơ. Chàng nói xem có phải không?”
Đôi tay đang ngoắc lấy hai cái đùi liền nhéo tôi một cái. Á, đau quá! Đúng là người đàn ông nhỏ nhen, hẹp hòi! Thôi bỏ đi, ai bảo tôi thích giật đuôi của hổ dữ.
Tôi liền ưỡn thẳng người lên, hai tay không ngừng vỗ: “Đường Tăng cưỡi ngựa, cờ lục, cờ lục, đằng sau còn có Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không chạy rất nhanh, phía sau còn có một Trư Bát Giới. Trư Bát Giới, mũi rất dài… Ây da, không nhớ nổi sau đó thế nào nữa?”
Tầm bật cười thành tiếng, tôi lại mặt dày áp sát mặt chàng, nói: “Này, Thượng Quan, chàng có nóng không?”
“Nàng nghĩ sao? Nếu nàng cõng một con heo đi xa như vậy, nàng cảm thấy thế nào?”
Ây da, người đàn ông đáng ghét này, ta quan tâm tới chàng, lại còn mở miệng mắng ta là heo!
Nhìn chiếc mũi thẳng đẹp lấm tấm đầy mồ hôi của Tầm, tôi tốt bụng lau đi cho chàng, sau đó lại xiết chặt lấy cổ chàng, mặt không ngừng ghé sát vào khuôn mặt chàng, hai tay đưa ra cởi y phục trước ngực cho chàng. Ha ha, sau này tôi phải thường xuyên uống rượu mới được, bởi vì sau khi uống rượu có thể “quấy rối” người đàn ông quyến rũ này mà không phải kiêng kị gì hết.
Người nào đó bắt đầu tức giận thét lên: “Hạ Chi Lạc, nàng đang làm gì thế? Nàng còn không yên phận, cứ đưa tay lung tung, ta sẽ vứt nàng xuống đất đấy!”
“À, ta muốn đi tiểu!” Tôi thét lớn.
“Hạ Chi Lạc, phiền nàng nói năng nho nhã một chút, có cần phải thô tục như vậy không? Ít nhiều gì nàng cũng là một Vương phi!” Bộ dạng của Tầm như thể chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong.
“Ta thật sự muốn đi tiểu, đổi lại chàng uống nhiều vậy xem có muốn đi hay không? Còn nữa, ta không nói là đi tiểu thì phải nói thế nào? Lẽ nào nói đi tiểu tiện, chàng nghe có hiểu không chứ” Này, phu quân đại nhân, lúc này nô gia đang muốn tiểu giải một chút… phụt, ha ha… ha ha… Trời đất quỷ thần ơi, lẽ nào bắt tôi phải nói như vậy sao?
“Nàng… đúng thật là hết thuốc chữa rồi!”
“Mau lên, mau đưa ta tới nơi nào giải quyết đi, nếu không ta sẽ đi tiểu luôn trên lưng chàng đấy!” Tôi vuốt lên cằm chàng, nhằm hăm dọa.
“Nàng dám!” Khuôn mặt Tầm bắt đầu đỏ bừng bừng.
Tìm một ngõ vắng không người, tối mịt không nhìn thấy gì, tôi liền ngồi xổm xuống… Khi chất dịch màu vàng thải ra ngoài, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Hạ Chi Lạc, nàng chẳng có chút liêm sỉ nào cả!” Tầm đứng quay lưng lại với tôi, giúp tôi canh chừng, nghe giọng nói của chàng như đang nghiến răng nghiến lợi, tôi đoán chắc sau khi nghe thấy tiếng đi tiểu của tôi, khuôn mặt chàng lại đỏ như tôm luộc.
“Chàng quan tâm gì đến việc ta có liêm sỉ hay không, cứ quay lưng lại canh chừng cho ta là được. Không cho phép quay đầu lại nhìn trộm, nếu không, ta sẽ đánh cho chàng trở thành gấu mèo!” Tôi đưa lời cảnh cáo.
Thực ra có nhìn hay không cũng chẳng quan trọng, trong bóng tối mịt mù thế này, có thể nhìn thấy cái gì chứ, tôi nói câu này chẳng qua vì muốn chọc chàng cho vui thôi. Hầy, không biết liệu có phải vì đã thật sự trở thành vợ chồng, đối diện với Tầm, tôi chẳng còn giữ chút thể diện nào nữa.
“Hạ Chi Lạc, nàng lại ăn nói lung tung gì thế? Nàng cho rằng ta cũng vô liêm sỉ giống như nàng vậy sao?” Người nào đó lại lớn tiếng đưa lời kháng nghị.
“Ây da…”
Vừa mới thét xong, cả người tôi đã được đỡ lấy.
“Nàng lại làm sao thế?” Tầm vội vã hỏi.
“Chân ta bị chuột rút rồi.” Hôm nay đúng là xui tận mạng, tôi mới đứng dậy đi được vài bước, chân bỗng dưng bị chuột rút. “Tất cả đều tại chàng cả, lúc nãy cõng ta bạo lực như vậy, không thể nào dịu dàng hơn được sao?”
“Nàng… hầy, ta chịu nàng rồi!”
“Thượng quan, tại sao mỗi lần đi vào chỗ tối tăm mịt mù thế này, chàng đều có thể nhìn rõ mọi vật vậy?” Mỗi lần tôi đều không nhìn thấy gì cả, nhưng chàng lại có thể phán đoán chuẩn xác chỗ đưungs rồi đến đỡ gọn lấy tôi.
“Đối với những người tập võ, hoàn toàn không phân biệt đêm ngày.” Chàng đáp lại, thận trọng đỡ tôi đi ra khỏi ngõ.
Thì ra là vậy, thảo nào!
“Thượng Quan, chàng có thể bế ta về phủ không? Nói thức lòng, kĩ thuật cõng của chàng kém quá, lúc nãy chân ta bị chuột rút, chính là vì chàng cõng ta không đúng cách.” Tôi thật sự muốn nằm trong vòng tay của chàng. Mau đồng ý với tôi đi, soái ca!
“Đi bao lâu thế, chắc nàng cũng đã tỉnh rượu rồi đúng không? Đợi chút nữa tìm cỗ kiệu bảo người ta đưa về.” Tầm buông người tôi ra, bình thản lên tiếng.
“Ựa…” Tôi giả bộ buồn nôn. “Thôi bỏ đi, không bế thì thôi! Ta không muốn ngồi kiệu, như vậy ta sẽ nôn thốc nôn tháo mất. Ta định đi bộ quay về phủ, nếu như chàng muốn đi cùng thì hãy đi bộ, còn nếu không muốn thì hãy tìm một cỗ kiệu nào đó về phủ trước đi!” Nói xong, tôi chập choạng đi về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Lạc Bảo à, Lạc Bảo, mày đừng có được voi đòi tiên! Cơm có thể ăn nhiều, nhưng đừng nằm mơ giữa ban ngày nhiều quá. Chàng đã cõng mày đi một đoạn đường dài là vậy, đoán chắc mày cũng là người đầu tiên được chàng cõng, thôi đừng giày vò người ta nữa!
Lúc tôi đang chán nản, buồn rầu, bỗng nhiên cảm thấy cả thân người nhẹ bẫng. Tôi mở to mắt nhìn Tầm chằm chằm, tại sao chàng lại chịu bế tôi quay về chứ?
“Đợi nàng đi bộ về thì trời cũng đã sáng mất rồi.” Tầm nhìn về phía trước, dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Tôi cười tít mắt vì hạnh phúc. Tôi ôm lấy cổ chàng, đắc ý nằm gọn trong lòng chàng, nghe nhịp tim của chàng, cảm giác trong lòng còn ngọt ngào hơn cả nếm mật ong.
“Thật không ngờ tửu lượng của nàng lại khá đến vậy, có thể khiến cho tên quỷ rượu nổi danh kinh thành là Mã Đức Lí phải đổ rạp.” Tầm mỉm cười lên tiếng.
“Ha ha, thế có là cái gì, trước kia ta từng…” Nói đến đây, tôi lập tức dừng lại. Tôi đang nói gì chứ? Lẽ nào muốn nói cho chàng biết trước kia đã từng “tiêu diệt gọn” đám đàn ông làm nghề xây dựng sao? Tôi một mình đánh bảy, bị chuốc cho nôn suốt một ngày đêm, kết quả chảy máu dạ dày, phải nằm truyền dịch trong bệnh viện suốt mấy đêm liền sao?
Tầm dường như nhận ra được sự khác thường ở tôi, nghi ngờ hỏi lại: “Trước kia nàng làm sao hả?”
“À, không có gì, chỉ là phải làm một thê tử bị ruồng rẫy ba năm liền, không có chỗ nào trút giận, ngày ngày ôm bình rượu giải sầu mà thôi. Chính vì vậy ta đã luyện được tửu lượng như ngày hôm nay.” Tôi đành phải lấy quá khứ của Hạ Chi Lạc ra làm bia đỡ đạn.
Sau khi nghe vậy, Tầm không nói thêm gì, nhưng tôi có thể thấy vẻ mặt không vui, bước chân cũng nhanh hơn trước của chàng. Chàng đang vận dụng khinh công đưa tôi quay về, thảo nào tôi cảm thấy cơn gió này sao dễ chịu đến vậy.
“Gấu mèo là loại động vật thế nào? Có phải là một loại mèo không?” Tầm lúc này rất giống một đứa trẻ, gặp những khái niệm mới liền hào hứng đặt câu hỏi với người lớn không ngừng.
“Gấu mèo hả? Tên gì giống thế, chính là một con mèo trông như một con gấu. Còn mắt gấu mèo ý muốn ám chỉ mắt của bọn chúng, có đám lông quanh mắt màu đen, chàng đã hiểu hay chưa?” Dù gì, chàng cũng không biết được gấu mèo rốt cuộc là gấu hay là mèo, gấu mèo chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi.
“Có loại mèo to đến vậy sao? Là loại động vật ở quê hương của mẫu thân nàng sao? Hình như ở quê mẫu thân nàng có rất nhiều thứ kì lạ, cổ quái?”
“Đúng thế, đúng thế, có cơ hội, ta sẽ đưa chàng đến quê hương của mẫu thân ta chơi. Có điều…” Tôi khựng lại không nói thêm nữa, làm cách nào đưa chàng quay về đó được khi mà tôi hiện nay vẫn còn chưa tìm được đường quay về.
“Có điều cái gì?”
“Có điều, lúc này ta cũng không tìm được đường quay về quê mẫu thân nữa. Thượng Quan, chàng có biết nơi nào mà vô duyên vô cớ thấy người ta biến mất không? Hoặc giả vô duyên vô cớ lại thấy xuất hiện một số người ấy?”
Tầm đột nhiên bật cười lớn, lồng ngực cũng phập phồng theo: “Nàng đang kể chuyện hay là diễn kịch đấy? Nàng cho rằng nới đó có tồn tại hay sao? Làm sao có thể?”
Đương nhiên là có rồi, nếu không thì tôi chui ra từ đâu chứ? Nghe thấy chàng nói như vậy, tôi cũng chán nản vô cùng.
“Tuy nhiên, có một nơi thế này, tuy rằng không giống như nàng vừa nói, nhưng rất nhiều người đi tìm mà chưa hề tìm thấy.” Câu nói của Tầm lại cho tôi một tia hi vọng.
“Là ở đâu?” Giọng nói của tôi cũng theo đó mà kích động hẳn lên.
“Tộc Phượng Hoàng.”
“Chính là nơi ở của tộc người có loại máu đặc biệt bách độc bất xâm, có thể dùng làm thuốc dẫn đó sao?” Nghe thấy ba chữ đó, tôi lập tức đáp lại.
Lời chàng nói ra rốt cuộc là có ý gì chứ? Xem ra chàng muốn cứu những Minh sĩ kia đến mức phát điên rồi. Hầy, đúng là nản lòng!
“Đúng vậy, ta đã tìm suốt ba năm rồi mà chẳng có chút dấu vết nào hết.” Tâm trạng của Tầm dường như cũng đang rất chán nản.
“Thượng Quan, đừng quá buồn bã, lần sau nếu như chàng muốn đi tìm, ta sẽ đi cùng chàng, có được không? Cả dọc đường đi, nói chuyện cười đùa coi như cũng có người bầu bạn.”
Tầm không lên tiếng, chỉ mỉm cười, tiến nhanh về phía trước, không bao lâu, nhìn người thêm lần nữa, chúng tôi đã có mặt trước của phủ.
Thị vệ canh cửa nhìn thấy Tầm bế tôi quay về, liền lắp bắp lên tiếng: “Vương… Vương gia? Vương… vương phi?”
Mặt Tầm lại đỏ lựng lên, có lẽ bị người khác nhìn thấy bế tôi quay về phủ, chàng cảm thấy ngượng ngùng, liền nhanh chóng đi vào phủ, hướng về Liên Hiên. Suốt dọc đường, gặp phải a hoàn, thị vệ, ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, khiến khuôn mặt chàng càng lúc càng thêm ửng đỏ.
“Này, có phải chàng cảm thấy hối hận rồi không? Lúc nãy đáng lẽ không nên vào phủ bằng cửa chính mà nhảy qua tường bay thẳng về Liên Hiên thì tốt hơn?” Tôi cố tình đưa lời chọc ghẹo Tầm.
“Lắm chuyện!”
“Này, tâm trạng của ta rất tốt, khiến cho ta nhớ lại lần đầu tiên chàng bế ta.”
“Lúc đó rốt cuộc nàng bị bệnh gì thế? Tại sao lại như vậy?” Tầm vừa nãy còn mỉm cười tươi tắn, bây giờ đã nhìn tôi bằng ánh mắt kém vui.
“Bệnh? Đó hoàn toàn không phải là bệnh. Chỉ là bất cẩn gặp phải chuyện thương tâm nên khóc thôi, khóc nhiều rồi thì thành ra vậy.” Tôi chớp mắt đáp lại.
“Có thể khóc đến mức độ đó sao?” Tầm không tin, giọng nói cũng cất cao hơn trước đó.
“Đương nhiên rồi! Cái đó được gọi là bệnh thương tâm, dù gì cũng không thể thương tâm quá độ, cứ thương tâm là lại khóc lóc, nếu như khóc mãi khóc mãi thì sẽ thành ra bộ dạng đó. Cho nên, sau này chàng đừng có làm gì khiến cho ta đau lòng, làm cho ta phải khóc lóc, nếu không, cẩn thận thê tử chết thật đấy!”
Tầm ôm lấy tôi, hai tay không động đậy được, nếu không tôi đảm bảo chàng sẽ cốc lên đầu tôi một cái.
Đi vào Liên Hiên, Tầm cuối cùng đã đặt tôi xuống, tôi rót nước cho Tầm, coi như thay lời cảm ơn. Sau đó tôi tạo một dáng vẻ gợi cảm, quyến rũ nhất, đặt hai tay lên vai chàng, dùng giọng nói ngọt ngào, thì thầm vào tai Tầm: “Vị đại gia này, đêm nay có ở lại Liên Hiên không?”
Phụt! Người nào đó phụt cả ngụm nước vừa uống ra ngoài, ho sặc sụa không ngừng. Tôi hoàn toàn không cố ý mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]