Ngày hôm sau, tên thư sinh ngốc nghếch bị người ta đánh cho bán sống bán chết cuối cùng đã tỉnh lại.
Hắn nói hắn tên là Uông Thư Bách, mới chỉ làm tiên sinh (thầy giáo) cho đại tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang nửa năm nay đã gây ra họa lớn, còn suýt chút nữa mất mạng. Khai Tâm kể cho tôi biết mĩ nữ Y Y, tên đầy đủ là Lục Y Y chính là đại tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang, học trò của Uông Thư Bách.
Hắn tựa vào đầu giường khóc lóc ỉ ôi chẳng có chút hình tượng gì, hắn kể hắn bị người của Thần Kiếm sơn trang đổ oan, hắn hoàn toàn không hề dụ dỗ con gái nhà lành. Bề ngoài Y Y đang gửi tình ý cho hắn – một tiên sinh dạy học, nhưng trên thực tế bản thân hắn là người rõ nhất, tiểu thư Y Y hoàn toàn không thích hắn, mà đối tượng chính là đại sư huynh của cô ta Quản Diễm Thành.
Nói ra cũng kì lạ, một người là con gái ruột thịt của mình, xinh đẹp như hoa, từ nhỏ đã được coi là viên ngọc minh châu, nâng niu chiều chuộng hết mức. Còn một người lại là đại đệ tử của mình, anh tuấn, khoáng đạt, võ công cao cường, tương lai có khả năng trở thành trang chủ của Thần Kiếm sơn trang. Một cặp sư huynh, sư muội như vậy theo lí mà nói thường được coi là trời sinh một cặp, bất cứ ai cũng sẽ muốn nạp Quản Diễm Thành ưu tú xuất sắc đó thành con rể. Thế nhưng, trang chủ Thần Kiếm sơn trang Lục Thanh Hầu lại vô cùng kì quái, kiên quyết phản đối con gái yêu Quản Diễm Thành, càng không chịu gả con gái mình cho Quản Diễm Thành. Để đoạn tuyệt mối tình si của con gái Lục Y Y, thậm chí ông còn định một mối hôn sự cho con gái, chính là muốn gả con cho cung chủ Điệp Cung cùng tề danh thiên hạ với Thần Kiếm sơn trang, Hành Thành.
Tôi tức giận nhìn Uông Thư Bách vừa ỉ ôi vừa nói, một người đàn ông lại có thể khóc đến mức này, tôi thấy mất mặt thay cho hắn.
Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, nếu như tôi có con gái, Khai Tâm lại xuất sắc như vậy, tôi đương nhiên là sẽ vui vẻ mà gả con gái mình cho Khai Tâm. Còn Lục Thanh Hầu làm như thế, e là chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nói không chừng đại soái ca Quản Diễm Thành chính là con riêng của ông ta, em gái làm sao có thể lấy anh trai ruột thịt của mình chứ?
Uông Đông Bách được mời đến Thần Kiếm sơn trang dạy Lục tiểu thư cầm kì thi họa vào nửa năm trước, mục đích chính là để biến Lục tiểu thư từ một nữ tử giang hồ tinh thông võ thuật trở thành một thục nữ tài mạo song toàn trước khi được gả đến Điệp Cung. Trong khoảng thời gian đó, Uông Thư Bách nhanh chóng trở thành đối tượng duy nhất để Lục tiểu thư dốc bầu tâm sự.
Uông Thư Bách nói hắn ta sợ gây ra chuyện thị phi nên đến gặp Lục trang chủ xin nghỉ dạy. Ai ngờ, Lục tiểu thư cũng là người cứng đầu, liền bắt Uông Thư Bách cùng đào hôn, sau đó đã xảy ra sự việc tôi say rượu cứu người vào ngày hôm qua.
Nhìn bộ dạng của Uông Thư Bách, tôi cũng không biết lời nói của hắn thật giả thế nào.
Đột nhiên, tên khốn này nhảy xuống khỏi giường, ôm chặt lấy chân Tiếu Tiếu rồi khóc than: “Cô nương, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, đại ân đại đức của cô nương tiểu sinh chẳng có gì để báo đáp, xin hãy nhận của tiểu sinh…”
Thấy vậy, tôi nhanh chóng kéo tên Uông Thư Bách ra, chỉ hận không thể đạp hắn một phát, tên háo sắc này đúng là gan to bằng trời, không ngờ lại dám lợi dụng Tiếu Tiếu giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
“Được, nếu bây giờ ngươi đã có sức nhảy xuống giường, lại còn sức để dập đầu, xem ra cũng khỏe lại nhiều rồi!” Tôi đanh mặt nói với Uông Thư Bách đang ngu ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi lại nói: “Tiếu Tiếu, muội mau đi bảo A Cường lên đây, đưa hắn ra chỗ ở phía sau hậu viện cùng mọi người, cho hắn ở cùng phòng với Dạ Tầm Hoan, giờ Mão ngày mai bảo hắn làm việc đúng giờ.”
“Cô nương ân nhân, cô ta đang nói gì thế?”
Uông Thư Bách lại định với lấy người Tiếu Tiếu liền bị tôi đạp ra.
“Ta đang nói cái gì? Uông Thư Bách, ngươi hãy nghe cho thật kĩ đây, người cứu mạng người là ta, chứ không phải muội ấy. Vì ra mặt giúp đỡ ngươi mà ta đã đắc tội với Thần Kiếm sơn trang, ngươi phải biết là, từ xưa đến nay ta chưa bao giờ ra mặt giúp đỡ người khác không công. Còn nữa, ngươi ở trong phòng thượng hạng của khách điếm Long Môn, laị còn được ăn uống sướng miệng, chúng ta còn phải tìm đại phu về cho ngươi, sắc thuốc hầu hạ ngươi, ngươi tưởng rằng tất cả đều miễn phí cả sao, không cần dùng ngân lượng chắc? Cái gì mà đại ân đại đức không biết lấy gì báo đáp, bây giờ ta cho ngươi cơ hội báo đáp đó. Vì thế bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở lại làm tiểu nhị cho khách điếm Long Môn của chúng ta, cho đến hết một năm mới có thể trả xong nợ rồi rời khỏi. Mau đem hợp đồng lao động đến cho hắn kí! Hừm! Lưng dài tốn vải chính là thư sinh!”
Nhìn bộ dạng kinh hoàng của Uông Thư Bách, tôi vô cùng hài lòng, hất cao đầu rồi bước ra ngoài. Thật là sảng khoái, vốn dĩ muốn thuê thêm một chưởng quầy, một tiểu nhị, bây giờ tôi có thể tiết kiệm số tiền thuê tiểu nhị rồi!
Sau đó, A Cường đưa Uông Thư Bách ra hậu viện, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe thấy tiếng kêu ai oán của hắn: “Cô là người phụ nữ béo ăn người không nhả lại xương. Cô là người phụ nữ béo ăn người không nhả lại xương!”
Đáng ghét! Dám mắng ta là người phụ nữ béo, lẽ nào người béo thì bị người khác kì thị sao? Chết tiệt, ngày trước tại sao tôi có suy nghĩ sai lầm, ăn uống vô độ như vậy chứ? Thế nhưng tôi lại chẳng biết dịch dung, làm sao có thể trốn tránh khỏi sự tra xét của triều đình, nên đành phải đi theo con đường tuyệt lộ, trở thành kẻ béo.
Vào lúc cảm thấy phẫn uất nhất, tôi lại gặp Dạ Tầm Hoan đang ngồi tính toán bên quầy, nhìn tôi bằng ánh mắt như vừa xem được một vở kịch hay. Tôi tức giận lườm hắn một cái, rồi đi vào trong quầy, cũng chẳng để tâm hắn suy nghĩ gì, đoạt lấy sổ sách trong tay hắn, liếc mắt nhìn qua, thật không ngờ chữ viết của tên đàn ông đáng chết này lại đẹp đến vậy!
“Tiếu Tiếu, muội ra trông quầy một lúc, ta với Dạ chưởng quầy ra ngoài có chút việc.” Tôi vẫy tay về phía Dạ Tầm Hoan, ra hiệu hắn theo tôi ra ngoài: “Ngươi, đi theo ta!”
Huyện Lí An có vị trí khá đặc biệt, nằm ở ranh giới giữa Hoàng triều Kim Bích và hai nước Thanh Long, Chu Tước. Ban đầu, tôi, Tiếu Tiếu cùng Khai Tâm đi tới đây, chọn nơi này dựng khách điếm làm ăn, ngoài việc đây là nơi phồn hoa, đông vui nhộn nhịp ra thì nguyên nhân lớn nhất chính vì nó cách kinh thành rất xa. Ngộ nhỡ, một ngày nào đó không thể ở lại đất này nữa, chúng tôi có thể đào thoát sang hai nước Thanh Long, Chu Tước một cách thuận tiện.
Hôm nay là Đông Chí, tục ngữ có câu: Đông Chí sạch sẽ, bẩn cả năm. Có lẽ để minh chứng cho câu tục ngữ trên mà cả ngày hôm qua, trời mưa liên miên.
Vì trời mưa, trên đường lớn hầu như chẳng có mấy người qua lại.
Cầm theo ô, tôi đứng trước mặt tiền cửa hàng: “Lạc thị vệ dục”. Cửa hàng này đã mở được hơn một năm nay, trước kia từng nổi danh khắp nơi, vậy mà giờ đây lại phải đóng cửa. Trái tim tôi đau như bị kim châm, nỗi đau chẳng khác nào tận tay giết chết đứa con ruột thịt của mình vậy!
Một năm trước, tôi đã đưa ra quyết định sai lầm, đó là nhất nhất muốn lôi chiếc bệ xí xả nước về thời đại này. Từ đầu tư lò nung cho đến khi tạo ra được chiếc bệ xí bằng gốm đầu tiên khiến mình hài lòng, rồi ở cửa tiệm bán bệ xí, từ khi mới khai nghiệp buôn bán khó khăn, cho đến khi dựa vào tài nghệ vốn có của bản thân đem chiếc bệ xí xả nước ra các vùng lân cận và một số hộ giàu có ở ba nước Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, rồi còn mở cả các cửa hàng nhỏ ở ba tiểu quốc trên. Tuy rằng, tôi đã kiếm được số ngân lượng không nhỏ nhưng thật sự cũng đã phải dốc rất nhiều tâm huyết của mình trong đó.
Thông thường những chuyện trong cửa hàng này đều do Triệu thúc quản lí, cũng giống như Tiếu Tiếu ra mặt lo liệu mọi chuyện ở khách điếm Long Môn vậy, tôi chỉ là người đưa ra sách lược và chỉ huy ở phía sau. Chính vì vậy mà về cơ bản chẳng có ai biết được người chủ thật sự của cửa hàng bệ xí giật nước là ai, tất cả đều cho rằng nó thuộc sở hữu của một vị công tử trẻ tuổi, thần bí nào đó. Tối hôm qua, Triệu thúc đến nói với tôi, mấy ngày trước, huyện lệnh huyện Lí An đã giới thiệu mặt hàng trong cửa tiệm cho một vị đại quan trong triều đình, còn về việc vị đại quan này có hài lòng hay không thì còn phải đợi sau khi ông ta đến huyện Lí An xem xét hàng hóa mới biết được. Nếu như có thể sử dụng thì có khả năng còn giới thiệu cho Hoàng cung sử dụng.
Đúng lúc đó tôi lại không có ở đây, nếu không tôi đã đóng cửa tiệm lại rồi. Tôi không thể mạo hiểm được, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đóng cửa tiệm đó lại, không những phải đóng nó mà còn phải đóng cả mấy chi nhánh ở các tiểu quốc Thanh Long, Chu Tước và Bạch Hổ nữa.
“Dùng trí tuệ đẩy mất thứ bẩn thỉu, dùng thứ bẩn thỉu kiếm lại niềm vui? Lạc thị vệ dục? Rất thú vị! Ha ha…”
Bên tai vang lên tiếng nói của Dạ Tầm Hoan, thứ hắn đọc chính là cấu đối và tên cửa tiệm của tôi, hắn nhìn tôi gian giảo và mỉm cười.
“Lưu manh!” Tôi lẩm bà lẩm bẩm, sau đó quay sang ra lệnh cho hắn: “Muốn thưởng thức, đêm nay ta sẽ cho ngươi thưởng thức đã đời!”
Không hiểu sao tôi lại có thể tin tưởng một người đàn ông vừa mới quen biết có ba ngày, trước đó hắn hoàn toàn là một người xa lạ, rồi còn đưa hắn ta tới nơi đây.
Tôi gõ cửa ba tiếng, không bao lâu Triệu thúc ra ngoài mở cửa.
Triệu thúc nhìn thấy tôi liền gọi tôi một tiếng như mọi khi: “Tiểu Lạc! Bên ngoài trời đang mưa, mau vào trong này đi, vị này là?”
“Triệu thúc, hắn là chưởng quầy của khách điếm mà con mới mời về làm được hai ngày. Mau đóng cửa lại đi, con có nhiều chuyện phải nói cùng thúc!”
Tôi bảo Triệu thúc tranh thủ thỏa thuận trả lại lò nung, buổi tối gỡ luôn bảng hiệu, đem một lượng hàng tồn ít ỏi chuyển tới khách điếm, còn những cái sứt mẻ thì đạp vỡ, vứt hết đi, đồng thời cũng bảo ông dùng bồ câu gửi thư cho chưởng quầy cho chi nhánh cửa hàng ở ba tiểu quốc còn lại cũng mau chóng tháo gỡ bảng hiệu xuống, dừng hoạt động lập tức, đồng thời tiêu hủy hết lượng bệ xí còn lại trong tiệm.
“Tiểu Lạc, con thật sự đã suy nghĩ kĩ càng chưa?” Triệu thúc hỏi tôi đầy luyến tiếc.
“Triệu thúc, mấy ngày nữa thúc hãy đi một chuyến tới nước Chu Tước, chỗ đó khá gần, chắc cả đi cả về mất tầm mười ngày, mau trả lại cửa hàng thuê, đòi bồi thường bao nhiêu thì cứ bồi thường. Sau dịp Tết, thúc hãy đến nước Thanh Long giả quyết nốt cửa hàng bên đó, con sẽ tới nước Bach Hổ giải quyết mọi việc. Chúng ta phải chia nhau ra hành động mới được.” Tôi không giỏi sông nước lắm, ngồi thuyền sẽ bị say sóng, bởi vậy liền chọn đến nước Bạch Hổ, nếu không cũng chẳng bảo Triệu Thúc đi nước Thanh Long. Trước khi đón Tết muốn giải quyết xong hai chi nhánh là điều không thể, đành phải đợi đến sau khi Tết mới đâu vào đấy được.
Triệu thúc đem hết tình hình hàng tồn, đặt hàng, những đơn hàng chưa thanh toán cùng tiền thuê nhà đưa đến trước mặt tôi, lo lắng hỏi: “Tiểu Lạc, tất cả mọi thứ, tiền thuê bao gồm cả tiền bồi thường đều ở đây cả, có khả năng sẽ tổn thất khoảng một vạn lạng bạc.”
“Triệu thúc, kết thúc nó, con còn đau lòng hơn thúc gấp trăm lần, nhưng vì sự an toàn của mọi người trong nhà, con không thể không làm thế, con nhất định phải giải quyết nhanh chóng, gọn gàng. Cho dù phải tán gia bại sản, con cũng phải làm.”
Nói thực lòng, gây dựng cửa tiệm bán bệ xí xả nước là một quyết định sai lầm của tôi, bây giờ chỉ còn cách hủy nó đi thì mới có thể tự bảo vệ mình được.
“Vậy phải nói gì với bên ngoài?” Triệu thúc hỏi.
“Cứ nói bán hàng không được, thua lỗ liên tiếp, ông chủ quay về quê nhà lấy vợ sinh con rồi, dù gì Triệu thúc cứ liệu mà làm, chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt!” Tôi lại than dài một tiếng.
“Tiểu Lạc, những thứ này là gì thế?” Câu hỏi Tiểu Lạc này không phải của Triệu thúc mà là của Dạ Tầm Hoan.
Tôi quay người sang nhìn hắn đang sờ vào một chiếc bệ xí, nhìn tôi với Triệu thúc đầy nghi hoặc.
“Dạ chưởng quầy, với mối quan hệ giữa ta và ngươi, vẫn chưa quen thân đến mức ngươi có thể xưng hô như vậy, phiền ngươi hãy gọi ta là bà chủ Lạc hoặc là Lạc đại gia là được.” Tôi trả lời bằng thái độ bực bội, đồng thời đi về phía hắn đứng. Còn hắn thì quá quen với thái độ lạnh lùng đó của tôi.
Tôi ngồi bệt xuống chiếc bệ xí trước mặt hắn, thở dài rồi ngẩng đầu lên nói với hắn: “Đây là một loại bệ xí mới vô cùng tiện lợi, sạch sẽ, có tên là bệ xí giật nước.”
Thấy hắn cau chặt mày lại, tôi bất giác lên tiếng hỏi: “Ngươi không nhìn thấy nó ở phòng vệ sinh phía sau hậu viện ư? A Cường không nói cho các ngươi cách sử dụng của nó sao?”
Hắn lại cau mày chặt hơn trước, sau đó lắc đầu.
Tôi lập tức nhảy dựng lên, thét lớn: “Vậy hai ngày nay các ngươi làm những gì trong đó?”
Lời vừa thốt ra, tôi cảm thấy mình đã thất lễ, tôi thật sự không nên hỏi câu này chút nào. Lúc này chỉ thấy hắn quay người lại, sau đó chẳng nói gì cả.
“Cái này… cái này… Triệu thúc, thúc dạy cho hắn cách sử dụng đi. Còn nữa, ngươi trước tiên đừng quay về khách điếm vội, bên đó có ta với Tiếu Tiếu trông coi là được. Ngươi hãy ở lại đây, giúp Triệu thúc thu dọn đống này!” Tôi đưa tay sờ mũi rồi định rời đi, nhưng nhìn lại thấy trong tiệm vẫn còn hơn hai mươi bộ bệ xí, lẽ nào phải chuyển chúng về khách điếm?
Nghĩ một hồi, tôi lại quay sang nói với Triệu thúc: “Chỉ giữ lại hai bộ, còn lại tiêu hủy hết cho con!”
Dặn dò xong, tôi cầm ô, bước ra khỏi cửa tiệm.
Sau mấy ngày, chuyện đóng cửa hàng bệ xí vẫn khiến tôi hết sức phiền lòng.
Trời ơi! Đó là tiền mồ hôi nước mắt mà tôi vất vả lắm mới kiếm về được, những thỏi bạc sáng lóa này sẽ biến mất hết sao? Hu hu hu… đau lòng quá đi!
Đã đến lúc thắp đèn trong khách điếm, tôi chán nản từ hậu viện đi ra ngoài khách điếm xem có chuyện gì đặc biệt không. Ai ngờ, vừa bước vào hậu đường, chưa kịp ra phòng khách đã nghe thấy Uông Thư Bách đang nói xấu tôi sau lưng.
“Hầy, tôi nói này Dạ huynh, huynh xem hai tỉ muội bọn họ, người đẹp như tiên giáng trần, sắc nước hương trời, thanh tâm thoát tục, dịu dàng, hiền thục. Còn một người chẳng khác nào mẫu dạ xoa, quỷ la sát, vừa xấu xí vừa béo tròn lại còn hung hăng ác sát, lạnh lùng vô tình, không ngờ còn dám ép một thư sinh ốm yếu bệnh tật như ta phải làm việc vất vả như vậy. Huynh nói xem người đàn bà béo ị có có phải là…”
Không để Uông Thư Bách ăn nói lăng nhăng thêm nữa, tôi nhanh chóng bước vào phòng khách, giơ cao nắm đấm, nhìn hắn rồi thét lớn: “Uông Thư Bách, tên thư sinh thối tha, ngươi đang ăn nói linh tinh gì thế hả? Có phải là ngứa thịt, muốn ăn đòn hả? Có phải ngươi muốn làm việc ở đây cả đời không? Có tin ta sẽ đánh cho ngươi nằm liệt giường một tháng không?”
“Dạ… Dạ huynh, chuyện là… ta quay về phòng nghỉ ngơi trước đây!” Uông Thư Bách, cái tên tiểu nhân này, bị tôi mắng cho một trận, lập tức cụp đuôi chạy mất.
Tức chết đi mất! Từ khi khách điếm thu nhận thêm hai tên đàn ông này, tính cách hiền dịu mà tôi rèn luyện bao lâu nay đã tan biến theo mây khói bay lên chín tầng mây rồi, hơn nữa so với năm năm trước thì tôi còn thô lỗ, cục cằn hơn nhiều. Chết tiệt, đang yên lành tôi lại tự chuốc lấy bực bội, đúng là điên cuồng!
Tôi phẫn nộ bước vào trong quầy, nhìn Dạ Tầm Hoan với nụ cười lưu manh trên mặt rồi nói lớn: “Ngươi, đã phạm vào điều cấm kị thứ năm, sẽ trừ một lạng vào lương tháng này!”
“Tùy cô thôi. Có điều, những lời cậu ấy nói cũng không hoàn toàn sai, thân hình của cô so với muội muội thích đích thực là kém xa một trời một vực, nếu như đem so với các cô nương ở Vạn Hoa Lâu thì đúng là càng thêm xa vời.” Hắn bật cười ha ha rồi cúi đầu thu dọn quầy.
“Vạn Hoa Lâu? Dạ Tầm Hoan, ngươi vừa nói cái gì? Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem!” Không ngờ hắn lại dám đem tôi ra so sánh với mấy cô nương ở Vạn Hoa Lâu, tôi tức điên cả người, đạp mạnh tay lên mặt quầy.
“Cô rõ ràng quá béo!”
“Ngươi…” Tôi tức giận nghẹn lời chẳng nói được câu nào. Bởi qua giọng nói của hắn, tôi có cảm giác như thể Tầm đang nói với mình rằng: “Nàng thật sự quá béo!”
Trời ơi! Tôi đúng là tự tạo nghiệp, không thể nào sống tiếp được mất! Tức quá! Điên quá!
“Bà chủ Lạc, phiền cô đứng tránh đường cái!” Hắn mỉm cười ra hiệu tôi đứng tránh sang.
Mặc dù tức giận, nhưng tôi vẫn rất nghe lời đứng gọn sang một bên, chỉ thấy hắn không đi về phía hậu viện mà bước ra khỏi cửa lớn.
Tôi cũng bất giác đi theo: “Trời đã muộn rồi, ngươi còn đi đâu thế?”
Hắn liền quay người lại, mỉm cười gian giảo nói với tôi: “Vạn Hoa Lâu.”
“Hả?”
“Bà chủ Lạc, nếu như cô có hứng thú với Dạ mỗ thì giường của Dạ mỗ luôn hoan nghênh đón cô bước vào. Có điều, muốn vậy cũng phải đợi sau khi cô điều chỉnh lại thân hình của mình cho ổn rồi mới tính tiếp được…”
“…”
Đợi đến khi tôi định thần lại, Dạ Tầm Hoan đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Bà nhà hắn! Tổ sư nhà hắn! Tên đàn ông vừa già vừa xấu này đang sủa cái quái gì thế? Á! Tức chết đi được! Tức chết đi được!
Bộp một tiếng, chiếc bàn trước mặt đã bị tôi hủy hoại không thương tiếc.
“Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cầu thang sập rồi sao?”
“Có cướp đến sao?”
“Lại có người đánh nhau à?”
Mấy người khác hoảng sợ chạy ra khỏi phòng từ lầu hai.
Đêm hôm đó, tôi đã mất ngủ hoàn toàn.
Từ sau khi béo lên, có rất nhiều người nói tôi béo, ngay cả Khai Tâm cũng thường xuyên trêu trọc tôi, thậm chí bị ví với heo về cả tính cách lẫn hình dáng tôi đều không để tâm bao giờ.
Tại sao tên đàn ông đáng chết kia chỉ nói một lần mà tôi đã giận điên người chẳng khác nào ăn phải lựu đạn, cơn giận của tôi chẳng biết trút vào đâu. Thật sự không thể nào nhẫn nhịn được, tất cả là vì giọng nói của hắn quá giống với giọng Tầm.
Tên đàn ông khốn kiếp! Tôi phải giảm béo! Tôi nhất định phải giảm béo! Dù chết cũng phải giảm béo cho bằng được!
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi đã thức dậy. Chính vào buổi tối hôm qua, tôi đã nghiêm túc đưa ra một quyết định: Từ nay trở đi, buổi sáng hàng ngày tôi sẽ chạy từ cửa thành đông cho tới cửa thành tây ở huyện Lí An này.
Tôi lấy một bộ y phục nam thoải mái, buộc mái tóc dài ngang vai lại, rồi búi gọn lên đầu, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Lúc đi ngang qua phòng khách, Dạ Tầm Hoan đã đứng trong quầy rồi.
Hừm, tối qua đến Vạn Hoa Lâu “vất vả” là vậy, không ngờ hôm nay hắn có thể dậy sớm thế, xem ra ma lực của bản hợp đồng kia không tệ chút nào!
Hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi vào sáng sớm như này, lại liếc cách ăn mặc của tôi từ trên xuống dưới rồi nhoẻn miệng mỉm cười đầy mỉa mai.
Tôi lườm hắn một cái, chỉ vào chiếc bàn bị tôi phá hỏng tối qua, bây giờ chỉ còn là những mảnh vụn trên mặt đất rồi nói: “Cái đó, tính luôn lên đầu ngươi! Hừm!”
Ra khỏi khách điếm, tôi bắt đầu chạy chậm.
Hầy, đã quá lâu rồi tôi không tập luyện thể thao, đã bao lâu rồi nhỉ? Đúng năm năm nay!
Những năm qua, làm một người béo không dễ dàng chút nào, hơn nữa còn vô cùng mệt mỏi. Tôi thật sự muốn nghỉ ngơi một chút. Không được, tôi nhất định phải kiên trì đến cùng, tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng, tuyệt đối không được để cho hai tên đàn ông đáng ghét kia có cơ hội chế giễu, nói xấu mình. Đợi chút nữa quay về, tôi sẽ tắm nước nóng rồi bắt đầu ăn dưa chuột sống qua ngày, tôi không tin, một tháng sau tôi lại không gầy xuống được!
Hừm! Khi lấy lại vóc dáng cũ, chuyện đầu tiên tôi phải làm chính là một chân đạp đổ chiếc giường của tên đàn ông đáng chém kia. Hả? Tôi đạp đổ chiếc giường của hắn làm gì chứ? Tôi giận quá hóa dại rồi! Tôi giảm béo không phải là vì hắn mà vì bản thân mình.
Khi tôi chạy từ cổng thành phía đông sang phía tây, sau đó quay về khách điếm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả mái tóc, có lẽ mái tóc trông ướt át đáng sợ lắm, mồ hôi trên mặt tôi vẫn tuôn ra đầm đìa. May mà lúc này đang giữa mùa đông, nếu như đổi thành mùa hạ, tôi nghĩ mình sẽ ướt như chuột lột.
Hầy! Trời đất quỷ thần ơi! Tôi mệt quá, lưỡi thè dài như một con cún, khó nhọc bước vào khách điếm.
“Cô… cô… cô… là quỷ à…” Uông Thư Bách nhìn bộ dạng chẳng khác gì ma quỷ của tôi, thét lớn rồi nhảy ra sau lưng của Dạ Tầm Hoan.
May mà mới sáng ngày ra, tiệm còn chưa đông khách, chỉ có ba người đang ngồi ăn sáng, nghe thấy tiếng thét thất thanh của Uông Thư Bách, tất cả đều lặng người nhìn về phía tôi, mặt mày tỏ ra hoảng hốt vô cùng. Đến khi bọn họ nhận ra người đến là ai mới thở phào nhẹ nhõm rồi lắc đầu tiếp tục dùng bữa.
Tôi quá mệt, chẳng muốn nói nhiều cùng tên thư sinh khốn kiếp đó, liền đi vào phía hậu viện.
“Cô… cô ta là mẫu dạ xoa sao?”
Hừm! Khi nào tắm xong, tôi nhất định phải đạp nát cái miệng của tên thư sinh chết tiệt đó ra.
“Oa! Mẫu thân, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao, hay là mặt trăng lặn ở đằng đông? Tại sao mẫu thân lại dậy sớm vậy? Hình như người từ ngoài về, đầu tóc ướt thế kia có phải tối qua bị rơi xuống cái đầm nào, cả đêm không leo lên được nên giờ mới về nhà?”
Tên tiểu tử Khai Tâm quỷ quái này, mới có mười tuổi mà đã độc mồm độc miệng như vậy rồi? Tất cả đều do tôi, tất cả đầu là lỗi của tôi, con hư tại mẹ. Tôi đập tay vào ngực, ngẩng cao đầu ca thán với ông trời.
“Khai Tâm, hôm nay con không phải đến học đường sao? Tại sao vẫn còn thời gian rảnh rỗi ở đây tán phét hả?”
“Mẫu thân, hôm nay tiên sinh bị ốm, cho nên mọi người đều được nghỉ.”
“Ồ! Khai Tâm à, bây giờ người mẫu thân rất hôi, phải đi tắm cái đã, một lúc nữa sẽ tìm con sau.” Tôi quay người đi, lại thấy Tiếu Tiếu cũng đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc tựa hồ Vương Mẫu nương nương[1] hạ trần vậy.
[1] Vương Mẫu nương nương: Hay còn gọi là Tây Vương Mẫu, Diêu Trì Vương Mẫu, là vị nữ thần trong truyền thuyết Trung Quốc, có diện mạo là một bà già hiền lành. Tương truyền Vương Mẫu sống ở cung Dao Trì (Diêu Trì) núi Côn Lôn, trong vườn của bà có trồng loại đào là giống đào tiên, ăn vào trẻ mãi không già.
“Tỉ, hôm nay tỉ làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Ồ, không sao cả! Tiếu Tiếu, ta mệt quá, muội chuẩn bị một thùng nước nóng để ta ngâm người một lúc.”
Khi tôi ngâm mình trong làn nước ấm, cảm giác đau nhức giảm đi nhiều! Oa, sảng khoái quá! Hầy, ngày mai tôi vẫn phải tiếp tục!
Sau khi tắm xong, tôi hớn hở ra khỏi phòng, lập tức gặp ngay Khai Tâm đang đứng thủ ngoài cửa.
“Này… Khai Tâm à, mau mang chiếc cân ở phòng bếp lên đây, lấy chiếc cán dài to ấy, mang thêm cả chiếc giỏ phía dưới lên nữa đây!” Có con trai thực là tốt biết bao, bảo nó làm cho mình những chuyện mất mặt này, không cần phải đích thân ra tay. Tôi phải cân xem hiện nay mình nặng bao nhiêu.
Lát sau, Khai Tâm mang mấy thứ đồ nói trên lên với vẻ mặt hoài nghi: “Mẫu thân, ngươi muốn cân thứ gì thế? Cân thịt lợn sao? Hay là cân rau cải? Hôm qua Hồng đại nương vừa mới mua thịt lợn và rau cải về rồi.”
Cân thịt lợn? Thằng tiểu tử này, tức chết đi được, không ngờ lại dám ví mẹ mình với heo!
“Khụ khụ khụ, Khai Tâm à, con mau gọi dì Tiếu với Hồng đại nương qua phòng tìm mẫu thân nhé!”
Sau khi Tiếu Tiếu với Hồng đại nương tới, tôi liền bảo Khai Tâm ra ngoài cửa, nếu như để cho tên tiểu tử lắm chuyện này biết được thể trọng của tôi, đoán chắc không đến nửa tuần hương sau, người trong cả khách điếm này sẽ đều biết hết, đến lúc đó thì tôi chẳng còn chút thể diện gì nữa.
Tên nhóc này mặt mũi buồn bã ra ngoài, buồn bã cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo nó bé tí mà đã lắm chuyện như thế chứ.
Tôi ngồi lên chiếc giỏ, bảo Tiếu Tiếu cùng Hồng đại nương cân mình, cả hai người đều kinh ngạc như thể vừa gặp quái vật.
Kết quả hằng mong chờ cuối cùng đã có, khi tôi đưa đôi tay run rẩy sờ vào vệt đánh dấu, mắt tôi như muốn rơi xuống đất. Sau khi đếm rõ số vạch, tôi không dám tin vào mắt mình nữa, đau buồn đọc: “Một… trăm… cân…”
Tôi muốn thổ huyết, tại sao tôi lại nặng những một trăm cân? Không đúng, không đúng, nhất định là chiếc cân này có vấn đề! Tôi cân lại thêm lần nữa, vẫn là một trăm cân.
Trời ơi! Tôi thật sự nôn ra máu mất thôi…
Không đúng, tám lạng trước kia bằng nửa cân thời hiện đại, vậy thì một cân chính là mười sáu lạng trước kia sao? Một trăm cân, đổi sang số cân hiện nay, vậy thì tôi cũng nặng những sáu mươi ba cân. Sáu mươi ba cân cơ đấy! Bây giờ không chỉ có đôi tay run run mà cả người tôi cũng đều run rẩy, trước kia tại sao tôi lại chẳng hề ý thức được mình béo đến độ này chứ?
Trời đất ơi! Nếu như không giảm béo được trong vòng một tháng tới, tôi cũng chẳng muốn sống nữa.
Tiếu Tiếu chắc đã nhìn được nét mặt của tôi có vần đề liền đưa lời quan tâm: “Tỉ tỉ, tỉ không sao chứ?”
“Lại đây, Tiếu Tiếu, muội đứng vào trong đi, ta sẽ cân thử cho muội!” Không thể đối diện được với thực tế này, tôi cũng muốn cân thử cho Tiếu Tiếu.
Sau khi bảo Tiếu Tiếu đứng vào trong giỏ, tôi cùng Hồng đại nương lại nhấc cán cân, tôi còn chưa kịp nhìn dấu cân thì Hồng đại nương đã nhanh miệng lên tiếng: “Bảy mươi sáu cân tám lạng.”
Bảy mươi sáu cân tám lạng? Kém số cân của tôi hơn ba mươi cân? Đổi theo cách cũ, bốn mươi tám cân.
Tôi bị đả kích trầm trọng, đáng lẽ không nên cân Tiếu Tiếu mới đúng!
“Tỉ, tỉ không sao chứ? À mà Quản Diễm Trạch ở Thần Kiếm sơn trang sáng nay đã sai người đưa năm trăm lạng bạc đến, đã nhiều gấp mấy lần dự toán của chúng ta ban đầu.”
“Ồ, vậy thì muội cứ thu hết đi!”
Thôi toi rồi, ngay cả khi nghe thấy chuyện người ta vô duyên vô cứ tặng không tiền cho mình mà tôi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào!
Tôi vô cùng buồn bã đẩy Tiếu Tiếu cùng Hồng đại nương ra ngoài cửa, sau đó nhìn vào chiếc gương, trên đó hiện lên một khuân mặt béo núc thịt, tôi không nhẫn nhịn được, ôm đầu bật khóc.
Hạ Chi Lạc à, Hạ Chi Lạc, tôi thật sự có lỗi với cô vì đã biến thân hình cực kì tuyệt đẹp của cô thành ra thế này!
Hu hu hu! Tôi xin thề, tôi nhất định phải giảm béo để trở về bộ dạng ban đầu. Không thành công thì cũng thành nhân!
Từ sau hôm đó, tất cả mọi người trong khách điếm đều bàn tán sau lưng rằng tôi – vị đại gia này – chắc đã chịu đả kích tinh thần gì quá lớn, hoặc là không cẩn thận đập mạnh đầu xuống đất, nên mới hành động khác thường như vậy. May mà chuyện cân nặng tôi đã dặn dò Tiếu Tiếu cùng Hồng đại nương kĩ lưỡng, nếu không, có lẽ còn nghe thấy những lời bàn tán độc địa hơn nữa.
Buổi sáng mỗi ngày, tôi đều thức dậy từ rất sớm, ăn mặc thoải mái, ra ngoài chạy bộ. Lúc nào cũng gặp hai tên Dạ Tầm Hoan cùng Uông Thư Bách bên ngoài phòng khách, khiến tôi tức lộn ruột, hơn nữa, mỗi lần gặp bọn họ là cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai, đáng ghét.
Bữa sáng hàng ngày, tôi chỉ ăn đúng hai quả dưa chuột, kiên quyết không dùng bữa trưa, buổi chiều đói quá lại ăn hai quả dưa chuột, đến mức không chịu chịu nổi nữa thì uống thêm chút nước lọc. Gian nan kiên trì đến bữa tối, tôi không còn ăn thịt điên cuồng, vô đối như trước nữa mà bắt đầu luyện tập ăn rau xanh. Hơn nữa trước khi dùng bữa lại uống một bát nước đầy, sau đó mới ăn từng miếng từng miếng nhỏ một, nhất định không ăn một hạt cơm nào.
Hai ngày đầu tiên, việc làm này của tôi khiến Khai Tâm và Tiếu Tiếu rất lo lắng, hai người còn đòi tìm đại phu về cho tôi. Sau một hồi giải thích cặn kẽ, nói cho họ biết tôi đang giảm béo, tôi mới có thể an lành sống qua ngày.
Thật không ngờ khi biết chuyện tôi muốn giảm béo, Khai Tâm liền ủng hộ cả hai tay, còn nói sau này sẽ đích thân đôn đốc quá trình giảm béo của tôi.
Hồng đại nương thì phản ánh cùng Tiếu Tiếu rằng lượng dưa chuột gần đây tiêu hao rất nhanh, vì đang là mùa đông nên dưa chuột đắt hơn thường ngày, muốn cô ấy tính toán lại chi tiêu. Khi nghe thấy câu này cơ mặt tôi không ngừng co giật.
Để có thể giảm trừ lượng nhiệt trong người bất cứ lúc nào, tôi liền đến lò rèn sắt bảo họ làm cho nhanh hai cục sắt thô, dài tầm một mét, bên ngoài dùng vải thô cuốn chặt, thi thoảng tôi lại nhấc lên nhấc xuống vài cái.
Thậm chí tôi còn làm cả một sân bóng rổ trên khoảng đất trống tại hậu viện, nhưng vì diện tích không đủ lớn, cho nên chỉ làm được một nửa sân. Đợi lúc Khai Tâm quay về, tôi sẽ dạy nó phải chơi trò này thế nào. Quả nhiên trình độ tiếp thu của trẻ con rất cao, Khai Tâm không ngừng lẩm bẩm tại sao đến tận bây giờ tôi mới dậy nó trò chơi thú vị này.
Cửa hàng bệ xí xả nước ở huyện Lí An đóng cửa, tôi chẳng còn chuyện gì khác để làm, vừa tích cực giảm béo lại vừa đợi Tết đến. Sau khi đón Tết, tôi sẽ lập tức đến nước Bạch Hổ giải quyết cửa hàng ở đó.
Gần đây, việc làm ăn ở khách điếm Long Môn rất tốt, bởi vì đại đa số những người quay về quê đón Tết đều đi ngang qua đây. Khoảng mười ngày nữa, khi người ta đã về quê hết rồi, đoán chắc khách điếm sẽ vắng vẻ đi nhiều. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong khách điếm đều do Dạ Tầm Hoan cùng Tiếu Tiếu lo liệu, tôi không phải để tâm nhiều.
Bảy ngày sau, vào tối hôm đó, tôi cảm thấy đói bụng điên cuồng, không thể chịu nổi nữa, đúng lúc canh ba nửa đêm liền khoác áo ngoài vào, tay cầm một ngọn nến, mò mẫm vào nhà bếp, tìm xem có thứ gì làm từ gạo có thể ăn được không.
Hu hu hu, lạnh quá, giảm béo giữa trời đông giá rét thế này chẳng khác nào chịu tội!
Tôi đặt cây nến xuống, sau đó bắt đầu lọ mọ dưới bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy trên giá bát còn nhiều thức ăn, vội vàng lấy xuống một vài món. Vừa lúc đó, tôi liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách phía sau lưng. Tôi giật thót cả tim, đừng nói ma quỷ hiện hồn chứ?
Cả người tôi cứng sựng lại, dỏng tai lên lắng nghe kĩ tiếng nước không còn, mà là tiếng bước chân đang tiến lại.
Tôi run rẩy, từ từ quay người lại, cầm cây nến lên, chiếu về phía sau lưng mình, một thân hình đàn ông ở trần thân trên hiện ra trước mặt tôi.
Tôi mở to hai mắt, trời ơi, không ngờ trong nhà mình lại gặp phải kẻ biến thái!
Tôi kinh hãi đến mức làm rơi cả thanh cắm nến xuống đất, mọi thứ xung quanh bỗng tối mịt, tôi liền thét lớn. Thế nhưng, tôi mới vừa thét “á” một tiếng thì miệng đã bị người ta bịt chặt lại.
“Ưm… ưm… ưm…” Tên biến thái này định hiếp trước giết sau sao?
Tôi còn đang hoảng loạn thì tên biến thái đó lên tiếng: “Suỵt, cô định gọi tất cả người trong khách điếm tới đây sao?”
“Thượng Quan?” Chàng vừa mở miệng, tôi đã thôi không vùng vẫy nữa. Trong bóng tối, giọng nói của Tầm vang bên tai khiến tôi kích động đến mức quên bẵng đi mọi thứ, cũng không hề cảm nhận được thân hình trước mặt mình cứng sựng lại trong giây lát.
Tôi xông thẳng vào người chàng, ôm chặt lấy chàng, rồi nép mặt vào lồng ngực trần trụi của chàng, thiết tha lên tiếng: “Thượng Quan! Thượng Quan! Thật sự là chàng sao? Ta biết rằng chàng sẽ không chết mà. Chàng có biết, ta đã tìm chàng suốt năm năm nay. Năm năm rồi, không có ngày nào ta không sống trong khổ sở vì nhớ chàng da diết. Ta thật sự không dám tưởng tượng, nếu cả đời này không tìm lại được chàng thì ra sao? Thượng Quan, lần này dù thế nào đi nữa, ta quyết không buông tay chàng. Cho dù có chết thì ta cũng không để cho chàng bỏ ta lại một lần nữa. Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết. Thượng Quan, chàng thật sự đáng ghét vô cùng, tại sao chàng lại bỏ ta lại như vậy chứ? Thượng Quan… hu hu hu…”
Tôi cứ nép trong lòng chàng khóc rất lâu, rất lâu, còn chàng cũng dịu dàng ôm chặt lấy tôi, một tay vuốt ve lưng tôi. Mãi cho đến khi chàng hắt hơi một cái, tôi mới định thần lại, thôi không thút thít nghẹn ngào nữa, phát hiện ra từ lúc ôm lấy tôi, chàng không hề mở miệng nói câu nào.
“Thượng Quan, tại sao chàng lại không nói gì thế?”
Vừa thốt lên câu nói này, tôi mới cảm thấy có điều gì kì quái, thân hình mà tôi đang ôm lấy còn rắn rỏi, chắc nịch hơn thân hình của Tầm rất nhiều. Để xác minh rõ ràng hơn nữa, tôi đưa tay vô lễ, sờ nắn loạn xạ thân hình rắn chắc phía trước.
Bỗng nhiên, thắt lưng tôi được ôm chặt lấy, đôi tay vòng qua đó càng lúc càng mạnh mẽ hơn, bên tai lại thì thầm vang tiếng: “Thân hình của Dạ mỗ thế nào hả? Chắc là khiến cho bà chủ Lạc rất hài lòng đúng không? Dạ mỗ hoàn toàn không ngờ, bà chủ Lạc lại chủ động muốn lên giường cùng Dạ mỗ đến vậy, hơn nữa cách thức cũng rất đặc biệt, đây là vinh hạnh của Dạ mỗ sao? Chỗ này lạnh quá, hay là chúng ta đổi sang một chỗ khác nhé?”
Hả? Là tên Dạ Tầm Hoan!
Tôi đẩy mạnh hắn ra, đưa tay đấm cho hắn một quyền, chỉ nghe hắn khẽ rên lên.
Tôi phẫn nộ gằn giọng trong bóng tối: “Là ngươi? Tại sao lại là ngươi chứ? Tại sao lại là ngươi, tên đàn ông khốn kiếp này? Canh ba nửa đêm ngươi không ngủ, chạy đến nhà bếp lõa thể làm gì hả? Ngươi là biến thái sao?”
Nếu như lúc này không phải đứng trong bóng tối, tôi tin rằng, mình chủ muốn tìm kẽ nứt nào dưới đất để chui xuống.
“Biến thái? Lạc đại tiểu thư, Dạ mỗ cả ngày bận rộn làm việc cho cô, lại bị khách hàng nôn mửa đầy người, tôi đun nước tắm qua người không được sao?”
Tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói của hắn, điều này khiến tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn, buồn bã.
“Ngươi thật ghê tởm, chỗ này là nơi nấu đồ ăn uống, cung cấp thức ăn cho mọi người, ngươi lại đến đây tắm giặt hả? Muốn đi tắm, tại sao ngươi không đến phòng tắm mà chạy tới đây làm gì chứ?”
Tên đàn ông hạ lưu đê tiện này, tôi nhất định phải tính toán rồi trừ lương của hắn mới được.
“Nghe ta nói này Lạc đại tiểu thư, tuy rằng bây giờ là tháng chạp, nhưng trời vẫn còn rất lạnh, nếu xách từng thùng nước nóng về tới phòng tắm thì đã nguội hết cả rồi, huống chi ta mệt lắm rồi, không muốn làm việc thêm nữa. Ta nghĩ nếu như đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm giống như ta thôi.”
Gã đàn ông vô liêm sỉ này, không ngờ lại còn cãi có tình có lí như thế nữa.
“Ngươi im miệng lại cho ta! Dựa vào điều cấm kị trong điều bốn và điều sáu, ta phải trừ của ngươi hai lạng bạc. Lại cộng thêm việc ngươi phạm quy định của khách điếm, tắm tại khu bếp núc, trừ thêm một lạng bạc nữa.”
Tính kiểu gì tôi cũng chỉ có trừ đi ba lạng? Thật đáng ghét!
“Dựa theo điều cấm kị thứ tư, nghiêm cấm bên B có bất cứ hành vi tiếp xúc cơ thể nào với người nhà bên A, nhưng lúc nãy chính cô đã chủ động sà vào lòng rồi ôm ấp tôi, lại còn sờ soạng lung tung nữa, người chịu thiệt phải là tôi mới đúng. Theo lí mà nói thì cô phải đền lại cho ta một lạng bạc đó. Ây da…”
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Một người mọi khi luôn mồm năm miệng mười như tôi tại sao lúc này lại chẳng thể tìm được lời nào để đáp trả hắn ta chứ?
“Ây da… không đúng, nếu như cô chỉ cần đền ta một lạng bạc vậy thì ta đúng là thiệt to rồi! Đến Vạn Hoa Lâu uống một li rượu, cầm tay cô nương một lần không có giá một lạng bạc, huống hồ cả nửa người ta đã bị cô sờ loạn rồi, ta phải tính lại kĩ xem nào, xem cô phải bồi thường cho ta bao nhiêu lạng. Một lạng… hai lạng…”
Tên đàn ông vô liêm sỉ này, còn dám đứng đó tính toán tiền bồi thường sao? Cả đời này tôi chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục nào lớn như vậy, cho dù là Tầm với cái miệng độc địa năm nào cũng chưa từng đối đãi với tôi như thế.
“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi đi chết…”
Ối… nhất thời không kịp đề khí lên, lại chịu không nổi sự đả kích tinh thần lớn lao này, hai mắt tôi sầm lại, tôi ngã thẳng xuống…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]