Chương trước
Chương sau
Đêm qua, tôi bị Tầm ‘trừng phạt’ đích đáng, đến nỗi hôm nay lưng đau nhức, chân bị chuột rút, tôi cũng đã ý thức được tuyệt đối không thể đem những chuyện kia ra kích thích người đàn ông. Từ đó có thể thấy, máu của tôi công dụng hơn so với máu hươu, lại càng vượt qua mấy viên thập toàn đại bổ.

Có điều, hôm nay cũng vừa hay thoát được kiếp nạn luyện công cùng ma quỷ, đang vui vẻ định lười biếng nằm trên giường, đáng tiếc Khai Tâm mới sáng ra đã đến gọi tôi thức dậy.

“Mẫu thân, con đã nghĩ ra một cách mà không cần phải tập võ nữa.” Khai Tâm mặt mày hứng khởi đứng bên cạnh giường tôi.

“Ồ? Là cái gì thế? Mau nói ra mẫu thân nghe xem nào.” Tôi liền ngồi dậy, hai mắt lóe sáng lấp lánh.

Khai Tâm liền đưa tay sang hai bên rồi nói: “Mẫu thân hãy sinh một đệ đệ hoặc muội muội cho con, phụ thân nhất định sẽ không bắt người phải tập võ nữa. Người nhìn xem, dì Tiếu chính là ví dụ sống động nhất, ngay cả đi đường, thúc phụ cũng lo lắng dì bị ngã, toàn bế đi cả. Người thử làm xem, nhất định sẽ có tác dụng.”

Nghe Khai Tâm nói vậy, tôi chẳng khác nào một quả bóng xì hết hơi. Đề nghị của Khai Tâm là một cách làm tốt, thế nhưng không phải tôi muốn sinh là có thể sinh được, bản thân tôi vô cùng muốn có thai, thế nhưng cái bụng này chẳng có chút tiến triển nào cả, có nhiều vấn đề thực sự khó nói thành lời.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra. Tôi há miệng, nhìn khuôn mặt tuấn tú sầm sì của Tầm, chàng không nói tiếng nào đi thẳng vào bên trong.

“Phụ thân, không phải người đang ở cùng Thành ca ca sao?” Khai Tâm cười nhăn nhở rồi chạy ra ngoài.

Tầm vỗ nhẹ vào đầu thằng bé rồi nói: “Ngoan nào, đi ra ngoài trước đi, phụ thân có chuyện muốn nói cùng mẫu thân.”

Khai Tâm đi rồi, không khí trong phòng trở nên căng thẳng vô cùng. Đôi mày kiếm của chàng cau chặt lại, mím chặt hai môi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cầm tay trái của tôi lên, vén tay áo, trên đó còn đang băng bó và dây chút máu. Chàng đã biết chuyện, tôi cảm nhận được cơn tức giận của chàng lúc này.

“Chuyện này là sao hả? Tối qua nàng đã nói với ta như thế nào?” Giọng nói của chàng lạnh lùng, mang thêm chút nộ khí.

“Ta…” ta cúi đầu xuống, không biết phải trả lời như thế nào, tối qua tôi đã nói dối, bảo chàng vết thương này là do tôi bất cẩn vấp ngã, chỉ bị thương ngoài da. Mới chỉ có vài canh giờ, chàng đã phát hiện chân tướng rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tại sao chẳng giấu được chàng chuyện gì thế?”

“Tại sao? Huyết Phượng Hoàng đang ở chỗ của sư phụ ta, chuyện này ta lại còn không biết sao?” Giọng nói của chàng hơi cao hơn so với thường ngày, hai tay đặt lên bờ vai của tôi, đau xót nói: “Lạc, đây không phải chuyện nàng nên giấu giếm ta, nàng phải biết…”

Tôi đưa lời cắt ngang: “Nếu như ta không làm như vậy, chàng có uống không?”

“Không. Nếu biết đó là máu của nàng, ta sẽ không uống dù chỉ một giọt. Ta nói rồi, ta đã không còn màng đến chuyện sống chết từ lâu rồi, ta sao nỡ để nàng tự gây tổn thương cho bản thân?” Đôi mắt chàng hiện rõ vẻ thương xót, giọng nói cũng theo đó mà run run.

Trong nháy mắt, tôi được ôm vào trong vòng tay ấm áp, hai tay chàng cuốn chặt lấy tôi.

“Tại sao nàng lại ngốc nghếch như vậy chứ? Ta không muốn nàng làm chuyện ngốc nghếch như vậy vì ta.” Chàng nghẹn ngào lên tiếng.

“Chỉ cần chàng có thể sống tiếp, ta mất chút máu thì có sao chứ? Nếu chàng không còn, ta sống trên thế gian này đâu còn ý nghĩa gì nữa?” Nép mặt vào lồng ngực của chàng, nước mắt tôi bất giác tuôn trào khỏi bờ mi, thấm vào y phục của chàng.

Tầm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, đôi tay càng ôm chặt tôi vào lòng hơn trước.

“Sau này không cho phép nàng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, có biết không? Còn nữa, không cho phép nàng nói với bất cứ ai máu của nàng là máu Phượng Hoàng.”

“Đương nhiên rồi, ta đương nhiên là không nói cho bất cứ ai khác. Ta chẳng ngốc nghếch đến mức để cho người ta hút cạn máu để thành các xác khô đâu.”

“Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

“Ừm.”

Chuyện uống máu sau cùng đã kết thúc, tôi vốn dĩ còn định cho Tầm uống thêm vài lần nữa, thế nhưng chàng biết chuyện nhanh như vậy, sau này muốn chàng động đến những thứ có màu đỏ tươi đó là điều khó hơn lên trời.

Chàng đắp lại thuốc cho tôi, thuốc đó bôi lên tay tạo cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu, giảm bớt sự đau đớn, nóng rát trên miệng vết thương. Chàng bắt tôi phải ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, lại còn đắp chăn cẩn thận, tôi bất giác bật cười thành tiếng, nói: “Đại ca, còn mấy ngày nữa là đã sang mùa hạ rồi đó, chàng định khiến cho ta chết nóng sao, hay là chàng định để ta tu luyện tuyệt thế võ công tránh nóng gì đây?”

Trước câu nói đùa của tôi, khuôn mặt chàng đỏ ửng lên, thực sự quá lâu rồi tôi không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu của chàng, vậy nên lại càng cười dữ dội hơn trước.

“Nàng…” Chàng nhẫn nhịn đến đỏ ửng cả khuôn mặt, sau đó bực bội lên tiếng: “Trước khi vết thương lành lại, nàng không được phép tập võ nữa.”

Thật quá tốt, cuối cùng đã không phải luyện võ nữa.

“Ây dô, ta yêu chàng, tướng công.” Tôi tặng cho chàng mấy nụ hôn gió, sau đó nhìn chàng ngượng ngùng đi khỏi căn phòng.

Thực ra thì tôi đã hoàn toàn tỉnh giấc sau khi nói chuyện cùng Khai Tâm, lại cộng thêm Tầm đã biết chuyện uống máu kia, nên bây giờ chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Câu nói của Khai Tâm cứ quanh quất trong đầu tôi mãi, thực ra không phải chỉ vì muốn trốn tránh luyện võ, mà vì tôi thực sự muốn sinh một đứa con cho Tầm. Để làm rõ lí do tại sao trước nay tôi chưa từng thụ thai được, tôi liền đi tìm Mộc Mộc.

Kể từ sau khi biết được diện mạo thực sự của cô ấy, tôi lại than dài một tiếng. Cô ấy không nên luyện Trường xuân công kia làm gì, một mĩ nhân xinh đẹp, động hồn như vậy, không ngờ lại luyện công thành bộ dạng của trẻ con, đúng là phí phạm của trời.

Trước kia tôi đã nghe đồn, Mộc Mộc chính là một ‘quái thai’ trong Điệp cung này, đó chính là ‘tam bất trị’ mà cô ấy từng nói trước kia: Không tiền không trị, không thích không trị, tâm trạng không vui không trị. Sau đó là dù cho người đến khám bệnh là ai, khám bệnh gì, chỉ cần có thể trả được tiền thì cô ấy sẽ khám bệnh cho, bởi vì ngân lượng có thể khiến cho tâm trạng cô ấy vui vẻ, một khi tâm trạng vui vẻ thì sẽ thích người đưa ngân lượng.

Hoắc hái hoa đã từng nói với tôi rằng Mộc Mộc có một căn phòng vàng, bên trong đựng rất nhiều kì trân dị bảo. Hôm nay nhìn thấy, thực không hổ danh.

Trước tiên chính là tấm biển bằng vàng treo bên ngoài căn phòng khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ: Tàng Kim Các. Bọn họ đều nói ba chữ này được làm từ vàng thật. Đi vào trong phòng, nhìn những giá đựng đồ cổ nhiều loại nối tiếp nhau, trên tường còn có rất nhiều bức thư pháp quý giá của thời xưa, khắp nơi đặt đầy trân châu, mã não… Điều khoa trương nhất chính là chiếc giường của cô ấy, bọn họ nói nó cũng được làm từ vàng thật. Trời đất ơi, phải tốn bao nhiêu vàng mới làm thành chiếc giường đó chứ?

Lần đầu tiên, bây giờ tôi đã biết thế nào được gọi là xa xỉ, im lặng ngẩng đầu ngắm trời xanh.

Mộc Mộc đang ra sức lau sạch chiếc giường vàng của mình, tôi trầm tư một lúc lâu xem nên mở miệng thế nào, nhưng lại bất giác nhìn thấy bàn phấn của cô ấy đặt đầy những hộp phấn hương. Tôi sở dĩ chú ý đến những hộp phấn hương này là bởi vì nó gây ấn tướng khó quên cho người ta dù mới nhìn thấy lần đầu. Những hộp phấn hương hình hồ điệp có màu xanh lam to bằng bàn tay kia không phải là Truy điệp hương thì là thứ gì?

Tại sao cô ấy lại có Truy điệp hương? Hoắc hái hoa không thể nào ‘hạ thủ’ với cô ấy được, hơn nữa tôi cũng chưa từng ngửi thấy mùi hương này trên cơ thể cô ấy.

Tôi không kìm được cầm một hộp lên, mở ra, đưa lên mũi ngửi, bất giác kinh ngạc, mùi hương trong này hoàn toàn khác biệt với chiếc hộp mà Hoắc hái hoa đưa cho tôi. Nếu như phân biệt theo đẳng cấp thì hộp phấn đang nằm trong tay tôi mới là thượng đẳng phẩm. Tôi lại mở hai hộp khác ra, đây vẫn cứ là thượng thượng phẩm.

Tôi nhìn cô ấy đầy hồ nghi, cô ấy cũng nhận ra, thôi không lau giường nữa, vứt miếng vải sang một bên, đứng dậy đi về phía tôi. Nhìn hộp Truy điệp hương trong tay tôi, cô ấy khựng lại giây lát, mím chặt môi lại, đôi mắt tuyệt đẹp hiện lên nỗi đau khó lòng cảm nhận.

Đau đớn? Tại sao trong mắt cô ấy lại hiện lên đau khổ?

“Hộp phấn hương này…” Tôi ngưng lại, nếu nói tôi đã từng nhìn thấy thì có phần đường đột, nên đành phải đổi sang: “Rất thơm.”

“Cảm ơn, là do ta làm đó.” Mộc Mộc nhận lấy hộp phấn hương đó đưa lên mũi ngửi, mỉm cười khổ sở nói: “Ha ha, ta đã làm rất nhiều hộp Truy điệp hương, tất cả mấy hộp ở đây đều là thượng phẩm, đáng tiếc ta lại không thể dùng.”

Tôi kinh ngạc, cô ấy làm? Truy điệp hương là do cô ấy làm ra sao? Đôi mắt đầy vẻ đau khổ và nụ cười kia… lẽ nào người cô ấy thích là Hoắc hái hoa? Trước suy nghĩ này, tôi thực sự cảm thấy kinh ngạc, hoặc có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

“Tại sao?” Tôi thực sự muốn cắn lưỡi chính mình.

“Ha ha, tại sao?” Cô ấy lại bật cười đau đớn rồi nói: “Núi trăng không biết chuyện trong lòng. Gió mưa rớt xuống hoa trước mắt. Nếu như cô biết tác dụng của hộp phấn hương này thì sẽ hiểu cả thôi.”

Núi trăng không biết, gió mưa vô tình?

Mộc Mộc vứt hộp phấn hương xuống bàn, quay đầu lại, bước ra lau giường của mình tiếp.

Tôi đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, nheo mắt nhìn cô ấy bận rộn liên tay, trong lòng cảm khái vô ngần. Hận nỗi hàng năm may áo cưới, cho người vui vẻ với tân lang. Có lẽ chỉ có căn phòng tràn đầy vàng bạc mới có thể che giấu được tình ý quyến luyến vô tận trong lòng của cô ấy.

“Chúc cô sớm ngày luyện thành Trường xuân công.” Tôi không nhịn được đưa lời nói.

Cô ấy kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn tôi, ánh mắt chan chứa đầy tâm trạng bất định, không lâu sau, lại cúi đầu tiếp tục lau chiếc giường của mình.

“Mộc Mộc… ta…” Nhìn Mộc Mộc ngồi bên chiếc giường vàng, tôi thực sự không biết nên mở miệng nói chuyện của mình như thế nào.

“Hả? Hôm nay cô tìm tới đây có chuyện gì?” Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi.

“Ta… ta muốn tìm cô giúp ta… xem mạch.” Tôi ấp a ấp úng, sau cùng mới thốt lên được câu này.

Mộc Mộc nhướng mày nói: “Xem mạch? Sao thế? Cô cảm thấy trong người không khỏe sao? Sư huynh không biết bắt mạch cho cô hả?”

“Ta… muốn tìm cô xem…” Tôi làm sao có thể mở miệng nói với Tầm chuyện đó được?

Cô ấy phủi tay, đứng dậy rồi nói: “Được, mức giá một ngàn lượng.”

“Hả? Đòi một ngàn lượng, sao đắt thế? Ta làm gì có nhiều ngân lượng như vậy?” Tôi suýt chút nữa ngất lịm, cô ấy vừa mở miệng đã đòi tôi một ngàn lượng, tôi đi đâu kiếm đủ số tiền đó chứ?

“Không có tiền, cô còn tới đây tìm ta khám bệnh? Ở đây bao nhiêu lâu rồi còn không biết quy tắc của ta sao? Cho dù là lão đầu chết tiệt kia thì ta cũng quyết không phá lệ.” Mộc Mộc đưa mất liếc nhìn tôi, lại ngồi xổm xuống tiếp tục lau giường.

Trời đất ơi! Thực đúng là nhận tiền không nhận người, là người cũng phe mà cũng không ngại chặt chém, thảo nào mà Hoắc hái hoa mắng cô ấy là Yêu Điệp hút máu, vô cùng thích hợp.

Lão đầu chết tiệt mà cô ấy nói chắc là Bạch Cốt Tinh, nhớ mấy hôm trước khi Mộc Mộc giám sát tôi luyện võ, Bạch Cốt Tinh bị Tướng Quân cắn vào mông không chịu nhả miệng, kêu thét cả dọc đường đi tìm tôi bảo Tướng Quân nhả răng. Sau một hồi lâu vật vã, cuối cùng Tướng Quân cũng chịu nhả miệng, theo lí thường thì Mộc Mộc thân là một đệ tử phải chẩn trị cho sư phụ mình mới đúng, ai ngờ, cô ấy liền lên tiếng: “Vẫn quy tắc cũ, trả tiền trước, xem bệnh sau.”

Bạch Cốt Tinh trợn trừng mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đồ đệ bất hiếu, cô ấy vẫn chẳng hề động lòng. Chẳng còn cách nào khác, Bạch Cốt Tinh đành phải đặt tấm kim bài bên người cho cô ấy, vừa nhận được kim bài, cô ấy liền quay người bước đi. Bạch Cốt Tinh tức đến mức thổ huyết, ai ngờ, không bao lâu sau, cô ấy lại mang chiếc kìm dài quay lại. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hỏi cô ấy làm vậy là có dụng ý gì? Cô ấy bình thản thốt lên hai chữ: “Nhổ răng.”

Bạch Cốt Tinh hoàn toàn tuyệt vọng, tôi cũng chẳng thốt lên nổi lời nào. Bạch Cốt Tinh rõ ràng bị thương ở phần mông, tại sao lại liên quan đến việc nhổ răng? Sau đó mới biết, cô ấy quay về lấy thuốc, còn cầm theo chiếc kìm dài chẳng qua chỉ muốn chọc tức Bạch Cốt Tinh mà thôi, bởi vì sau khi chuyện qua đi, Bạch Cốt Tinh sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để trốn nợ, thực đúng là cảm phục đôi thầy trò này.

“Ta thực sự không có nhiều ngân lượng như vậy.”

“Chỗ sư huynh có là được rồi.” Cô ấy vẫn mặt không đổi sắc.

“Nếu ta có thể nói chuyện này cùng chàng vậy thì cần gì phải đến cầu cạnh cô?” Tôi tức giận, người phụ nữ này thực sự có bản lĩnh khiến người ta phát điên.

“Hả?” Cuối cùng cô ấy cũng đã có phản ứng mà người thường vẫn có, đứng bật dậy, nhìn ngắm tôi cặn kẽ một lần rồi nói: “Cô có chuyện giấu giếm sư huynh sao?”

“Đến bước đường hôm nay, ta cũng chẳng sợ cô chê cười, ta chỉ muốn biết tình trạng hiện nay của bản thân, tại sao mãi chẳng thể thụ thai được?” Tôi than dài một tiếng, chán nản nói với cô ấy mục đích thật sự lần này.

Mộc Mộc quay đầu qua nhìn tôi, không nói tiếng nào, tôi cũng chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì, lại đưa lời truy hỏi: “Thân là phụ nữ, tâm nguyện lớn nhất chính là muốn sinh cho người đàn ông mà mình yêu thương một đứa trẻ, cô có bằng lòng giúp ta không?”

Cô ấy lại liếc mắt nhìn tôi rồi nói: “Không có ngân lượng cũng được, cô hãy lấy kiếm phổ Tư thần kiếm làm thù lao cũng được.”

“Kiếm phổ Tư thần kiếm? Ta đâu có thứ đó?” Tôi đưa tay rờ mũi, cô ấy đang yêu cầu gì thế?

“Nếu cô không chịu đưa ra thì thôi vậy.” Cô ấy lạnh lùng lên tiếng.

“Không phải vậy, ta…”

Trời đất ơi! Chẳng qua chỉ hồi tưởng mấy chiêu kiếm đó thôi, có gì to tát đâu? Thế là tôi liền kiên quyết lên tiếng: “Được, đồng ý.”

Cô ấy mỉm cười tươi tắn: “Được, đồng ý.”

Cuối cùng cũng thấy cô ấy gật đầu, tôi hân hoan bảo cô ấy bắt mạch cho mình. Thời gian cứ từ từ trôi qua, tôi ngồi rồi nằm xuống, hai đầu mày cô ấy càng lúc càng nhíu chặt hơn, trong khoảng thời gian đó, thi thoảng cô ấy lại lật giở sách y ra tra tìm. Nhìn vào đống sách y chất cao thành núi và đầu mày nhíu chặt của Mộc Mộc, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng, cô ấy đã đặt sách y xuống, ngồi bên cạnh giường, bộ dạng định nói rồi lại thôi.

Tôi mím chặt môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô cứ nói đi, không sao đâu.”

Cô ấy đưa lời do thám: “Cô đã từng nghe đến huyết trú chưa?”

“Chưa từng, Mộc Mộc, có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra đi đừng ngại.” Tôi cũng chau mày lại, chuyện tôi có thể thụ thai không thì liên quan gì đến huyết trú?

Nghe tôi nói như vậy, cô ấy liền nói thẳng: “Hiện nay ta vẫn còn chưa xác định, lật giở nhiều sách y như vậy, ta chỉ có thể suy đoán cô đã bị người khác hạ huyết trú.”

“Huyết trú? Ta bị người khác hạ huyết trú sao? Đó là thứ gì chứ?” Tôi nhìn cô ấy mà không dám tin vào tai mình.

“Điều này ta đọc được trong ‘lễ kí’ của sư nương ta, tình trạng tương tự như của cô. Cô nhìn vào đây mà xem.” Cô ấy chỉ nội dung liên quan trong cuốn “Lễ kí” rồi đưa lời giải thích: “Người hạ trú cần phải dựa vào giờ sinh bát tự của nạn nhân, nếu như không có thứ này thì uy lực của nó sẽ giảm sút đi rất nhiều, hoặc là hoàn toàn không có tác dụng. Sau đó lấy máu tươi của chính mình làm chất dẫn, thực thi huyết trú, như vậy thì sẽ có công hiệu. Theo ghi chép của sư nương, cô nhiều khả năng bị trúng Cự Dương trú, những người phụ nữ trúng phải loại huyết trú này có khả năng cả đời không thể sinh đẻ được.”

“Cả đời không thể sinh đẻ được?” Câu nói này đối với tôi chẳng khác nào con dao sắc nhọn. Sao lại như vậy chứ? Tại sao tôi lại bị người khác hạ huyết trú? Tôi bàng hoàng tìm kiếm trong kí ức của Hạ Chi Lạc, xem đã bị hạ huyết trú từ khi nào, hoàn toàn không chút ấn tượng. Chuyện này rốt cuộc là sao?

“Liệu có cách nào phá huyết trú không? Trong cuốn ‘Lễ kí’ của Ân tiền bối có ghi chép cách phá giải huyết trú không?” Tôi vội vã lên tiếng.

Mộc Mộc chăm chú đọc cuốn sách, ngẩng đầu thất vọng nói với tôi: “Sư nương không hề viết gì.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhắm mắt lại, nước mắt chan chứa cuối cùng đã tràn mi. Tại sao thế? Rốt cuộc là ai đã hạ thứ huyết trú này lên người Hạ Chi Lạc? Rốt cuộc là vì sao chứ?

“Lạc tỉ, không cần phải buồn bã. Cô mau nhìn chỗ này xem, sư nương có viết kèm một câu, có một vài người phụ nữ do thể chất khác người thường, khả năng thụ thai vẫn có thể, tuy sẽ kém hơn phụ nữ thông thường. Nói cách khác, cô vẫn có khả năng thụ thai.” Kể từ khi suy đoán tôi bị trúng huyết trú, cô ấy liền thay đổi cách nói chuyện, không ngừng đưa lời an ủi, khuyên giải tôi.

Tôi lau khô nước mắt, khổ não không nói tiếng nào.

Cô ấy lên tiếng nói với bộ dạng khó lòng đoán được: “Lạ quá, tại sao người hạ huyết trú lại mạo hiểm tính mạng để làm vậy với cô chứ? Theo ghi chép của sư nương ta thì người hạ huyết trú sẽ bị huyết trú làm cho tổn thương nguyên khí, hôn mê bất tỉnh, rơi vào trạng thái chết giả, cần phải dưỡng thương nhiều ngày mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nếu không thì chẳng còn cách nào khác cứu chữa. Người hạ huyết trú này rốt cuộc có mối thâm thù đại hận gì với cô chứ?”

Tôi vô cùng kinh hãi, trong lòng cũng tự hỏi câu tương tự, tại sao người hạ huyết trú lại chịu mạo hiểm với tính mạng của mình? Khắp thiên hạ này, những người có thâm thù đại hận cùng Hạ Chi Lạc ngoài Tư Hành Phong ra, tôi thực sự tìm không ra kẻ thứ hai.

“Mộc Mộc, cảm ơn cô. Chuyện hôm nay…” Tôi mím chặt môi rồi nghẹn ngào lên tiếng.

“Lạc tỉ, đừng quá đau lòng, chuyện gì cũng sẽ có hi vọng hết. Chuyện hôm nay, cứ an tâm, ta sẽ không nói với người khác, lại càng không nói với sư huynh.” Cô ấy đưa lời an ủi.

Sau khi tạm biệt Mộc Mộc, tôi liền nhấc váy đi nhanh về phòng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.